
, áo len rộng thùng thình, một chân váy bút chì bên dưới, trên cánh tay khoác một chiếc áo nhung dày, ăn mặc
như vậy nhìn qua trông khá to, cho nên Chu Tự Hàn gọi cô lại bởi vì
trong phòng nghe được cái tên Sở Dĩnh.
Anh không nhớ rõ mình từng có bao nhiêu phụ nữ, nhưng không thể nghi ngờ Sở Dĩnh là người thẳng
thắn nhất, dứt khoát đến mức anh khó mà thích ứng được, không dây dưa
nhùng nhằng, không có một khóc hai nháo, cô lại nghe lời biến mất như
vậy, đến công việc cũng bỏ, thậm chí, nhà trọ cũng trả.
Chu Tự
Hàn cũng không rảnh rỗi đến mức quan tâm đến người phụ nữ đã chia tay,
nhưng sau khi Sở Dĩnh đi anh mới phát hiện, cô đánh rơi một thứ ở chỗ
anh, là một cái lắc đeo chân bằng vàng, so với những thứ trang sức anh
mua cho cô, cái này tuyệt đối chẳng có mấy giá trị.
Cái lắc rất
nhỏ, là những mề đay nhỏ ghép lại, trên đó còn có chữ viết mờ mờ, xem ra là cũ lắm rồi, anh phải nhìn một lúc lâu mới đọc được hai chữ “Lăng
Chu”. Chữ khắc không tinh xảo, dọc theo cái lắc rất nhẵn nhụi, xem ra
thường được vuốt ve.
Chu Tự Hàn đưa lắc chân cho trợ lý để trả
lại cho Sở Dĩnh, nhưng trợ lý lại mang trả anh, nói không tìm thấy, Chu
Tự Hàn không khỏi chau mày, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu anh gặp một người phụ nữ còn phóng khoáng hơn cả anh như thế, mặc dù trong tiềm
thức cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng cũng không nghĩ ngợi
nhiều, chuyện của anh quá nhiều, thời gian thì quá ít, lãng phí thời
gian cho phụ nữ không phải là tác phong của anh, thế nhưng cái lắc chân
đến bây giờ vẫn nằm trong ngăn kéo của anh, anh không ném đi, cũng không nghĩ xem phải xử lý thế nào, lúc này đột nhiên nghe thấy hai chữ Sở
Dĩnh, không tự chủ được ra ngoài gọi cô.
Cho dù bây giờ kỹ thuận
hóa trang đúng là thần kỳ nhưng Chu Tự Hàn cũng không đến mức không nhận ra được một người, mặc dù Sở Dĩnh trước mắt so với người phụ nữ trong
trí nhớ khác biệt một trời một vực, nhưng Chu Tự Hàn liếc mắt một cái là nhận ra, cô chính là Sở Dĩnh, người phụ nữ từng nằm dưới thân anh mà
hoan lạc.
Vào lúc này, cô gái này lại nhìn anh với ánh mắt như
nhìn một người xa lạ, hơn nữa, còn chu cái miệng nhỏ, khạc ra mấy chữ
quá mức vô tình: “Vị tiên sinh này có chuyện gì không?” Chu Tự Hàn giật
giật khóe miệng, cô lại có thể giả bộ, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm,
trong lòng Sở Dĩnh cũng sinh ra một sự cảnh giác.
Một năm qua
cũng đủ để cô hiểu rõ vẻ mặt của người đàn ông này, có lẽ hắn một lần
nữa nổi lên hứng thú với cô, bởi vì trong dáy mắt kia lóe ra tia sáng y
hệt săn thú, Sở Dĩnh không muốn lần nữa dính dáng gì đến hắn, trước kia
là cùng đường, bây giờ không cần thiết nữa.
Chu Tự Hàn chậm rãi
đến trước mặt cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, rồi bật cười, rất có phong độ đưa tay ra nói: “Xin chào, tôi là Chu Tự Hàn”
Tiểu minh tinh từ trong phòng VIP cũng chạy ra, luồn tay vào khuỷu tay Chu
Tự Hàn, ánh mắt quan sát Sở Dĩnh đầy địch ý: “Tự Hàn, cô ta là ai vậy?
Là người quen của anh à?” Sở Dĩnh cảm thấy tình thế trước mắt hết sức
byoonf cười, cô dùng ánh mắt tương đối châm chọc nhìn tiểu minh tinh bên cạnh Chu Tự Hàn tự đang mắc đại dịch, thầm nghĩ cô gái này lăn lộn
trong làng giải trí nhưng không biết Chu Tự Hàn là mặt hàng thế nào, hắn căn bản không phải là con người, mà là một dã thú lúc nào cũng ở thời
kỳ động dục, nếu vì người phụ nữ nào mà thay đổi bản năng săn thú, thì
hắn không còn là Chu Tự Hàn, phụ nữ bên cạnh hắn, chẳng khác gì cái áo
sơ mi có thể thay thế bất kỳ lúc nào.
Thực ra suy nghĩ kỹ chút
thấy rất bẩn, trong một năm ở bên cạnh hắn, chỉ cần có quan hệ, hôm sau
Sở Dĩnh đi viện kiểm tra toàn diện một lần, khi đó cô thật sự lo lắng,
mình sẽ bị dính mấy thứ bệnh lây truyền qua đường tình dục, mặc dù người đàn ông này lần nào cũng dùng các biện pháp phòng hộ nghiêm ngặt, nhưng cô vẫn sợ, nếu có thể, Sở Dĩnh hận không thể quên luôn đời này có dính
dáng với hắn, nhưng chuyện đời thường không như tâm nguyện.
Ánh
mắt Sở Dĩnh rơi trên cánh tay Chu Tự Hàn đang duỗi ra, thật châm chọc,
duy trì quan hệ với hắn gần mọt năm, đây là lần đầu cảm thấy, hắn có
chút ý tứ tôn trọng.
Sở Dĩnh không để mắt đến bàn tay kia, ngẩng
đầu lên: “Tiên sinh, kỹ thuật làm quen của ngài xưa quá rồi, huống hồ,
bên cạnh còn có một người thừa tiêu chuẩn làm bạn, còn đến gần người phụ nữ khác, ngài không cảm thấy phẩm hạnh có chút vấn đề sao? Tôi không có hứng thú đối với những người đàn ông đạo đức có vấn đề”. Nói xong, cô
quay người bỏ đi.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn lóe lên
tia sáng, rồi cười giễu, lần đầu có người phụ nữ dám vuốt mặt anh như
vậy, chưa bao giờ biết, cô lại là người phụ nữ có lá gan to như thế,
trong trí nhớ của anh chỉ có người con gái mềm mại, hiểu chuyện, nhưng
giờ một chút cũng không sót lại, thậm chí trong ánh mắt cô rõ ràng hiện
lên hai chữ chán ghét, cô chán ghét anh, chán ghét đến mức không muốn có bất kỳ sự đụng chạm thân thể nào với anh, đến bắt tay cũng còn khinh
thường.
Mặc dù lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng Chu Tự Hàn rõ
ràng không nhìn nhầm,