Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 8.5.00/10/300 lượt.

c bội bao ngày, hắn nằm mơ cũng muốn bợ đỡ được Tinh Huy, nhưng Chu tổng của Tinh Huy là

người hắn muốn mà nịnh bợ được chắc, người ta căn bản không để hắn vào

mắt.

Thật không ngờ cũng có ngày gió xoay chiều về phía hắn,

trong bữa tiệc này gặp được trợ lý của Chu tổng, nói chuyện rất thân

thiện, còn tiết lộ cho hắn một tin nội bộ động trời, Vương Quang Tiêu

nhân cơ hội nói chuyện của con trai mình, trợ lý Hứa rất vui vẻ nhận

lời, bộ mặt đỏ tưng bừng của Vương Quang Tiêu dần tỉnh táo, bưng rượu

lên: “Trợ lý Hứa, ly rượu này cậu nhất định phải nể tình, chuyện của con trai tôi xin nhờ cậu.”

Ánh mắt trợ lý Hứa lóe sáng, rất cho mặt

mũi nhấp một hớp, thì thầm: “Chuyện như vậy nói dễ thì là dễ, nói khó

thì là khó, để cho công tử vào Tinh Huy không thành vấn đề, nhưng cơ hội này còn phải xem Chu tổng của chúng tôi…” Vương Quang Tiêu nghe đến đây là hiểu hàm ý, vội nghe ngóng: “Xin nhờ trợ lý Hứa chỉ bảo.”

Trợ lý Hứa nói: “Đâu có, đâu có…” Sau đó lái sang chuyện Chu tổng có ý tứ

với Sở Dĩnh, lúc Sở Dĩnh vừa tới nộp hồ sơ, hắn rất kinh ngạc, có lòng

đưa cô đến phòng tiêu thụ, chỉ với gương mặt này cũng đủ thông nhiều

việc, nhưng Sở Dĩnh nói rõ ràng, trừ phòng tài vụ không làm gì khác,

Vương Quang Tiêu cũng đành.

Vào lúc này nghe nói Chu tổng coi

trọng Sở Dĩnh, mặc dù không biết hai người gặp nhau trong hoàn cảnh nào, nhưng cũng không thấy có gì quá bất ngờ, gương mặt trái xoan đó khẳng

định không thể nhầm, nhưng cũng có chút kỳ quái, Sở Dĩnh xinh đẹp thật

nhưng là với đàn ông bình thường, còn người mỹ nhân suốt ngày vây quanh

như Chu Tự Hàn thì không tính được, hơn nữa Sở Dĩnh đẹp thì có đẹp nhưng tính tình cổ quái, mặc dù Chu Tự Hàn là con rùa vàng, nhưng cái danh

này cũng không đỡ được, chẳng thể ép buộc người ta, khó tránh khỏi có

phần do dự.

Trợ lý Hứa nhìn sắc mặt hắn, cũng biết hắn băn khoăn

gì, lập tức bóng gió buông một câu mập mờ: “Ông chu Vương, Tinh Huy đang có kế hoạch quay một bộ phim lịch sử trăm tập, cần có đồng phục, vẫn

chưa tìm được đối tác thích hợp…” Ánh mắt Vương Quang Tiêu sáng rực, giờ làm gì có cái gì minh bạch, ai không biết, làm cái này là kiếm lợi

nhất, bình thường đạo cụ và đồ của nhân vật chính không đến lượt bọn họ, nhưng đồ hóa trang cho vai phụ với số lượng lớn cũng là những công ty

không nhỏ đảm nhiệm, hắn không bao giờ dám nghĩ đây là lĩnh vực có thể

chen vào, có người tạo cơ hội dễ dàng như thế, hắn lại từ chối sao? Lại

nói, hắn cũng chỉ là tạo cơ hội, được hay không cũng không liên quan đến hắn.

Nghĩ kỹ xong, khuôn mặt bị thịt của Vương Quang Tiêu như

giật giật: “Ngày mai công ty tôi có một bữa tiệc ở Dạ Yến, xin trợ lý

Hứa chỉ dẫn xem nên giới thiệu với Chu tổng thế nào?” Trợ lý Hứa cười

nắm bả vai hắn.

Ngày hôm sau, thấy sắp đến giờ tan làm, Sở Dĩnh

thu dọn đồ trên bàn, vừa đứng dậy đã thấy trợ lý Trương đi đến chỗ bàn

cô và Ngô Vân Vân nói: “Vương tổng gọi các cô vào.”

Sở Dĩnh hơi

cau mày, Ngô Vân Vân lại nói: “Anh Trương, sắp tan làm rồi, chuyện gì à? Không phải Vương tổng thiện tâm lại tăng lương cho tôi đấy chứ?”

Trợ lý Trương lườm cô một cái, trong lòng thầm nghĩ, tôi làm bao nhiêu năm

mà lương được có một dúm kia, cô đừng có nằm mơ, muốn kiếm nhiều tiền,

làm gì có ai ở cái chỗ rách rưới này.

Ngô Vân Vân ỉu xìu cúi đầu

ảo não: “Không phải bắt chúng ta làm thêm giờ đấy chứ, tết nhất đến nơi

rồi, quá là vô nhân đạo…” Mặc dù lẩm bẩm, nhưng vẫn đi theo Sở Dĩnh vào

phòn làm việc của Vương tổng.

Vương Quang Tiêu ngược lại mặt mày

hớn hở gọi các cô: “Ngồi một lát…” Sau đó nói những lời khách sáo, biểu

hiện của hai cô tốt thế này thế nọ, làm Ngô Vân Vân và Sở Dĩnh bó tay

không nghĩ ra nổi, cuối cùng mới nói: “Để khen ngợi các cô, hôm nay tôi

muốn mời hai người một bữa.”

Ngô Vân Vân sửng sốt hồi lâu, thận

trọng hỏi: “Vương tổng, ngài không bị bệnh chứ?” Sở Dĩnh không khỏi bật

cười, Vương Quang Tiêu lúng túng ho khan hai tiếng: “Trong mắt cô, tôi

là một ông chủ keo kiệt như thế à?” Ngô Vân Vân cười hắc hắc, trong lòng nghĩ lại còn không, chẳng có phúc lợi gì, chỉ tranh thủ cơ hội liều

mạng trừ tiền, so với nhà tư bản còn ác hơn.

Sở Dĩnh đứng lên

nói: “Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, ăn cơm thì không cần, nhà tôi còn có việc, xin phép về sớm.” Vương Quang Tiêu vừa nghe, mồ hôi gáy suýt thì

rớt ra, Sở Dĩnh không đi, vở kịch này còn diễn thế rắm nào, ông chính vì sợ Sở Dĩnh suy nghĩ nhiều mới tiện thể lôi Ngô Vân Vân vào, sắc mặt cau lại, trực tiếp ra lệnh: “Sáu giờ tối nếu không thấy các cô ở Dạ Yến,

sáng mai các cô không cần tới nữa.” Nói xong đẩy cửa đi ra.

Phải

nói Sở Dĩnh đi thì đi, công ty nhỏ như thế này, đi cũng chẳng sao, tìm

việc khác cũng chẳng khó khăn gì, nhưng Ngô Vân Vân…Ngô Vân Vân hốt

hoảng túm tay cô lắc lắc: “Sở Dĩnh, chị đừng có bỏ lại em, sắp cuối năm

rồi, em không muốn sang năm mới đã thất nghiệp, thật ra cũng chỉ là ăn

bữa cơm thôi mà.”

Sở Dĩnh khẽ thở dài, ăn bữa cơm ư? Khẳng định

không đơn giản như vậy, Dạ Yến là chỗ nào, đó là nơi nổi tiếng xa xỉ

nhất thành phố, nói trắng ra là, tùy tiện ăn một b


XtGem Forum catalog