
à một khẩu súng ngắn. Chức năng khác nhau rất xa nhưng vừa vặn có thể phối hợp với nhau.
Một trong hai người mới vừa hút thuốc, cô tìm được cái bật lửa trong túi hắn.
"Cả Las Vegas đều cấm khói, các ngươi không biết à?” Cô rất thích rắc muối lên vết thương của người khác, "Nhờ tao giúp mà bỏ được thói quen hút thuốc rồi nhé, chúc mừng." Tuy nói là chúc mừng, nhưng từng lời thốt ra đều hung ác, đầy sát khí.
Lúc nãy bọn chúng còn uống cola, cola đã đổ hết, cô nhặt vỏ lon bỏ vào túi.
Lúc đứng lên, Lý Lộc bắn hai phát liên tục vào hai con mắt điện tử. Dùng gối làm ống hãm thanh rất tốt, tiếc là chỉ có một cái không được hoàn mỹ.
Từ khi đi ra khỏi phòng bệnh đến tước đoạt năng lực hành động của hai người kia, lấy vũ khí của bọn họ đến phá huỷ hai mắt điện tử, cả quá trình chỉ vẻn vẹn hai mươi giây.
Quy tắc số một trong đạo chạy trốn Dương dạy đó là nhanh chóng và không gây tiếng động. Dọc theo hành lang, Lý Lộc phá hủy mắt điện tử gắn dọc đường. Làm như vậy ít ra khi sẽ rút lui không sẽ có ai phát hiện.
Nhưng cô không thể không dừng lại, vì cuối hành lang dẫn đến thang máy có một người trung niên tóc bạc chờ sẵn ở đó. Hai tay ông ta mang bao tay trắng tinh, tay phải đặt lên ngực trái lễ phép cúi chào, nói: "Vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, xin ngài trở về."
Cặp bao tay kia khiến Lý Lộc ngừng lại. Trên nó quấn những sợi kim loại, đó là thứ quen mắt đến cỡ nào.
"Tôi muốn tìm Brando." Cô nói.
"Như vậy xin ngài trở về giường bệnh, thiếu gia Brando sẽ tới ngay."
Lời còn chưa dứt, Lý Lộc đã rút súng, súng ngắn bắn ra ba phát đạn đều bị ông ta né. Quỹ tích đạn và sóng trùng kích làm lớp áo khoác màu đen rách toạc, lộ ra áo sơ mi trắng tinh bên trong. Lý Lộc chỉ cảm thấy trên ngón tay căng thẳng, không được phép suy nghĩ nhiều, họng súng khẽ nghiêng, tiếp tục bóp cò. Nhưng vì họng súng bị kiềm giữ, cả ba phát đạn đều bắn lên vách tường thủy tinh.
Thủy tinh chống đạn có dầy hơn nữa cũng khó mà ngăn cản xạ kích tầm gần như vậy. Lớp thủy tinh trong suốt lập tức nứt vỡ, hiện lên những hoa văn hình mạng nhện.
Ngón tay phải chịu một lực không thể hình dung, người đàn ông tóc bạc kia điều khiển sợi kim loại, vững vàng quấn trên khẩu súng tiểu liên. Cô đành phải vứt bỏ súng, món vũ khí nặng bốn kg liền giống như thoát khỏi sức hút của trái đất, thoải mái bay ra năm mét, rơi vào tay của người đàn ông tóc bạc.
"Mời ngài trở về . . . . ." Silva còn chưa nói hết, đã trơ mắt nhìn Lý Lộc tựa vào tường, dùng khẩu súng lục còn lại đụng nát tấm thủy tinh, lật người nhảy xuống.
Silva nhào tới, cúi đầu nhìn xuống, linh cảm bén nhạy cảm giác được nguy hiểm đang tới gần. Ông ta vội vàng nghiêng đầu, quanh huyệt Thái Dương cảm nhận được không khí chấn động kịch liệt, giống như có một cơn gió giết người đang ùa tới. Rõ ràng động tác tránh né chỉ cần chậm lại nửa giây, thì bây giờ ông ta đã là người chết. Máu nóng chảy rần rật trong lồng ngực Silva, sự khát máu đã được kích phát.
Lý Lộc dùng một tay đu lên giàn giáo kim loại ngoài tầng sáu, thu súng lại, bắn liên tiếp ba phát đạn vào mặt kính. Sau đó một cước đạp mở, cô trượt vào hành lang bên trong tầng sáu.
Silva nhìn cô biến mất trước mặt mình, ngay sau đó tầng sáu liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Silva lấy lại bình tĩnh, nối máy với phòng làm việc của Brando. Nhưng chỉ có tiếng ồn ào náo động truyền tới. Ông ta nhanh chóng chuyển qua phòng quan sát tầng hai, đó là trung tâm chỉ huy của cả tòa tòa nhà, kiên cố gần bằng kho bạc nhà nước. Hiện tại, cửa lớn đang đóng chặt, dù Silva nhập mật mã thông hành thế nào cũng không thể tiến vào. Silva ý thức được có chuyện không ổn, ông ta không biết trong thời gian này, hệ thống theo dõi đã bị người khác nắm trong lòng bàn tay.
"Mary!" Silva nghiến răng nghiến lợi. Trực giác cho rằng người do Mary mang tới đã chiếm cứ phòng quan sát. Vậy mà lần này, suy đoán của ông ta lại sai, ông ta không nghĩ tới có sự xâm nhập từ bên ngoài. Con đường xâm nhập không phải con đường tồn tại trên thực tế mà là con đường xâm nhập qua mạng Internet.
Cũng không trách Silva được, hệ thống bảo an vốn sử dụng mạng nội bộ để khống chế, cũng không cùng kết nối với máy tính bên ngoài. Theo lý mà nói, mạng Internet từ bên ngoài căn bản không có cách nào xâm nhập vào hệ thống này. Ông ta không biết cảnh giới tối cao của hacker, nói cho cùng, máy vi tính sinh ra đủ loại lệnh đều dựa vào độ mạnh yếu và biến hóa theo tiết tấu của dòng điện. Z không cần kết nối với mạng bên ngoài, cô chỉ cần khống chế sự biến hóa của dòng điện là có thể mở toang cánh cửa đột nhập.
Trong tòa nhà tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, trong màn đêm mịt mùng càng thêm đáng sợ.
Dương và Keith liếc mắt nhìn nhau, thời gian vừa đến, bọn họ không biết cặn kẽ tình hình nhưng vẫn bắt đầu đột nhập vào tòa nhà như cũ.
Trong máy bộ đàm truyền ra tiếng Z : "Lý Lộc ra tay rồi. Lại còn khỏe như vâm, đúng là không phải người."
"Thấy rõ không? Cô ấy ở đâu?" Dương hỏi.
"Ừ, hiện tại cả phòng quan sát đều nằm dưới sự khống chế của tôi, nhìn thấy chuyện trong đ