
thân ảnh oai phong.
Nhìn xem, tư thế dữ dội
chật vật như vậy? Người nào mà bỏ qua cảnh này là những người tầm thường không
biết trèo cây, tuỳ thời đều có thể nguy hiểm ngã xuống.
Ngụy Tuyển Triệt trong
lòng vô cùng căng thẳng, vội vàng bước nhanh qua tấm thảm cỏ xanh to lớn, rất
nhanh đi vào dưới gốc đại thụ, đối với tư thế vặn vẹo của tiểu nữ sinh quốc
trung trước mắt, bắt lấy thân ảnh trên cây hỏi
“Ngươi đang làm cái gì?”
Như hắn mong muốn, động
tác giãy giụa của đối phương đột nhiên ngừng lại.
Nghe được thanh âm của
người lạ Lương Tử Bái nghiêng đầu nhìn, giọng nói khó khăn gian khổ giải thích,
“Có con chim non rơi xuống, ta muốn đem nó thả lại trên cây oa...”
Lương Tử Bái vừa mới giải
thích xong, bỗng nhiên chân phía dưới trượt xuống –
“A!”
Ngụy Tuyển Triệt nhanh
chóng xông lên phía trước, không nghĩ ngợi gì vươn tay đón lấy nàng.
“A, ngươi làm gì bắt mông
ta? Sắc lang, nhanh mau buông tay! Có nghe hay không? Buông tay!” Đối với mười
lăm tuổi tiểu nữ sinh quốc trung mà nói, chân tay đụng chạm với người khác phái
thực sự mẫn cảm, huống chi đối phương lại nắm chặt cái mông nho nhỏ của nàng.
Nghe thấy âm thanh cô gái
kêu to, Ngụy Tuyển Triệt bây giờ mới ý thức được chính mình vừa làm cái gì.
Đáng chết! Hắn làm sao có
thể...
Hiện tại làm sao bây giờ?
Muốn thu tay lại sao? Không được, nếu thu tay lại nàng sẽ ngã xuống. Hơn nữa,
bị sờ mông so với việc ngã xuống bị thương vẫn là tốt hơn đi?
“Câm miệng.” Vì an nguy
của nàng, hắn đành phải nhẫn nhịn bị hiểu lầm tội danh sắc lang, dùng tay nâng
nàng lên phía trên, miệng đưa ra mệnh lệnh nói: “ Còn không mau đem chim thả
lại đi!”
Tuy rằng cái thanh âm “Câm
miệng” kia làm cho người ta thật bất mãn, bất quá cũng nhờ hắn nhắc nhở, nàng
mới nhớ lại sự việc muốn làm.
“....Nha...” Lương Tử Bái
tạm thời phải bỏ qua cặp cánh tay kia dán lấy mông nàng, cầm lấy một cành nhánh
cây, dùng sức đưa chú chim non trờ về tổ ấm áp.
Ép buộc nửa ngày, nàng rốt
cuộc đối với người phía dưới kêu to: “ Thả xong rồi.”
“Đếm tới ba ta sẽ buông
tay. Một, hai, ba!”
Ngụy Tuyển Triệt vừa thu
tay lại, Lương Tử Bái cứ như vậy từ thân cây trượt xuống dưới.
Vừa rơi xuống đất, nàng
nhanh chóng phủi phủi quần áo, sau khi xong xuôi ngẩng đầu, ánh mắt liền như
vậy hé ra gương mặt trẻ tuổi.
Lông mi, đôi mắt, chiếc
mũi, đôi môi... Đợi chút, ánh mắt người này có thể hay không có điểm rất đẹp?
Không, hẳn là như vậy, cả
người hắn đều tỏ ra cực kì xinh đẹp tuấn mỹ. Nhất là cặp ánh mắt kia, thâm thuý
mà mê người, hai hạt đồng tử đen giao hoà giống như hai hạt thuỷ tinh sáng chói
mắt, trong ngực không khỏi một trận thất kinh.
Ngụy Tuyển Triệt đem bộ
dạng sợ hãi của nàng đưa vào trong mắt, khoé miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra bộ
dạng cười như không cười.
Hắn nhanh chóng nhìn chẳm
chằm nàng làm cho nàng có điểm không tự nhiên, nhớ lại lúc nãy hắn còn sờ lấy
cái mông của nàng, cô gái ngượng ngùng từ từ hiện lên, khuôn mặt nhỏ nhắn dần
đỏ bừng.
“Làm chi nhìn chằm chằm
ta...” Nàng nhỏ giọng kháng nghị.
“Ngươi không nhìn chằm
chằm ta, làm sao biết ta nhìn chằm chằm ngươi?” Ngụy Tuyển Triệt vô tư nói.
Chính là ý muốn nhắc nhở nàng kẻ tám lạng người nửa cân.
Trước mặt hắn bây giờ là
khuôn mặt đỏ hồng có thể luộc được trứng gà, không giống trong trí nhớ mượt mà,
bất quá ngũ quan khéo léo thật sự rất đáng yêu, nhìn kĩ phía dưới, ánh mắt có
vài phần giống sự kiện năm đó.
Lương Tử Bái nhăn mi lại,
bộ dạng như muốn rời đi, hắn lập tức đem thân thể chặn ngay trước mặt cản không
cho nàng đi.
“Còn có chuyện gì sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta đang đợi ngươi nói cảm
ơn.” hắn hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Nàng giương cao đôi mi
thanh tú, “Cảm ơn? Nhưng là ngươi sờ soạng mông của ta nha...” Muốn nàng nhân
đạo đa tạ đối với kẻ sờ mông của mình? Thật xin lỗi, nàng làm không được.
“Nếu ta không nâng mông
của ngươi, ngươi hiện tại đã từ trên cây ngã xuống, rơi gãy tay gãy chân rồi.
Vả lại, sờ mông cũng không mang thai, ngươi sợ cái gì?” hắn ra vẻ ngạo nghễ
trước mặt tiểu quốc trung nữ sinh.
“Ngươi...” Phương thức nói
chuyện vô lễ nha! Lương Tử Bái khinh thường hắn. Mặc dù nắm chắc tám phần nàng
là người mà hắn muốn tìm, Ngụy Tuyển Triệt vẫn là xuất phát từ từ cuối cùng cẩn
thận xác định “Ngươi là ai? Vì sao lại ở nơi này?”
“Ta ở nơi này.” Từ ngày
hôm qua nàng sẽ ngụ ở nơi này, sau này, chỉ cần gia gia ở trong này một ngày,
nàng cũng sẽ ở trong này ngày đó.
“Đây là nhà của ngươi?”
Hắn giương mi không cho là đúng.
“Đúng.” Nàng đương nhiên
trả lời.
“Ngươi họ Ngụy?”
“Đương nhiên không phải.”
“Nếu không phải, làm sao
có thể là nhà của ngươi?”
“Ta ở nơi này, đương nhiên
nơi này là nhà của ta.” Nàng đưa tay chỉ vào căn phòng nhỏ, không chút nào sợ
hãi hỏi lại hắn. “Đúng rồi, ngươi là ai?”
Hắn nhíu mi, “Ngươi không
nhớ rõ ta?”
“Thật là buồn cười, ta hẳn
là phải nhớ rõ ngươi sao?” Lương Tử Bái nghịch ngợm le lưỡi.
Ngụy Tuyển Triệt trừng hai
tròng mắt, hướng về phía nàng tiến từng bước...
“....Ngươi, ngươi làm cái
gì?