
căng thẳng hồi hộp, chân nam đá chân chiêu đi theo sau lưng Lâm Ân.
"Bái kiến bệ hạ." Thầy thuốc thú y cùng thái y cùng lúc nói ra.
An Hoằng Hàn mệt mỏi day day huyệt thái dương, lạnh lùng đáp một tiếng, "Bình thân."
Giờ phút này An Hoằng Hàn đã sớm thây bộ long bào khác, lại khôi phục vẻ lạnh lùng của bậc Đế Vương.
“Xem trước cho Vân chồn." Hắn ngẩng đầu lên, trên trán thoáng ánh lên vẻ buồn rầu. Trong ngực, con chồn nhỏ vẫn còn trong trạng thái hôn mê, mà
trên sống lưng nó có một vùng đen thui do bị bỏng, chỉ nhìn mà thấy đau
lòng.
An Hoằng Hàn Cực rất ít có cảm xúc như vậy. Thậm chí đến ngay vết thương của mình, hắn cũng không buồn chú ý đến thế.
"Bệ hạ, vết thương của ngài?" Cảm giác bệ hạ quá coi trọng con chồn nhỏ rồi, Lâm Ân lên tiếng nói.
Có lẽ ngay An Hoằng Hàn cũng không phân biệt rõ ràng, rốt cuộc hắn đặt
con chồn nhỏ ở vị trí nào trong lòng. Khi biết nó gặp nguy hiểm, hắn sẽ
hăng hái tiến lên quên bản thân, trước hết vọt vào cứu nó. Trước kia hắn làm chuyện gì đều không nông nổi đến vậy, mỗi một chuyện, trừ phi nắm
chắc trong lòng bàn tay, nếu không hắn cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Thế nhưng, hắn thật không ngờ, chỉ vì một con chồn sẽ làm hắn mất đi lý trí bình tĩnh mà hắn thường kiêu ngạo ngày thường.
Nhưng hắn không hối hận, bởi vì nếu hắn lại vào chậm một giây thôi thì con chồn này nhất định sẽ mất mạng trong biển lửa. Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa bộ lông con chồn nhỏ, nhìn chỗ vết
tích đen thui bị đốt, nhiệt độ trong ánh mắt An Hoằng Hàn càng lạnh lẽo
tới cực điểm.
Khẽ đặt con chồn nhỏ lên trên bàn, An Hoằng Hàn nhíu mày nói: "Không
được lưu lại sẹo, nếu không. . . . . . Tịch thu tài sản giết hết cả
nhà."
Một câu nói đơn giản dọa thầy thuốc thú y sợ hãi đến chân tay lạnh lẽo,
"Vi thần. . . . . . Vi thần nhất định dùng hết sức mình chữa khỏi Vân
chồn."
Ngay sau đó không dám chàn chữ, thầy thuốc thú y nhẹ nhàng mở phần lông
xung quanh nơi bộ lông con chồn bị bỏng. Để kiểm tra rõ được vết thương, thầy thuốc thú y cầm một cây kéo cẩn thận cắt sạch vùng lông xung quanh cho đến khi lộ ra một vùng vết thương rộng tầm một bàn tay người.
Mới vừa rồi có bộ lông che đậy nên mọi người còn thấy không có gì. Sau
một hồi cắt bỏ đi phần lông xung quanh, vùng thịt bị đốt cháy đen thui
lộ ra đến khiến mọi người sợ hãi hít sâu vào một hơi.
Khí tức cả người An Hoằng Hàn càng phát ra lạnh lẽo, quả nắm tay trong
ống tay áo chậm rãi càng thu chặt lại. Thù này, trẫm chắc chắn đòi lại
gấp bội.
"Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Vân chồn, dược liệu trong Viện Thái Y, tùy ý ngươi dùng." Như muốn bình ổn lại lửa giận trong lòng, An Hoằng Hàn
nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Trong điện Bàn Long cung nữ thái giám không dám thở mạnh, rất ít khi
nhìn thấy bệ hạ tức giận lớn như lúc này. Không giống với lạnh lùng như
bình thường, lần ngày cảm xúc hết sức rõ ràng.
Lâm Ân bất đắc dĩ thở dài, lấy cùi chỏ đẩy thái y một cái, nháy mắt với
ông ta, ý bảo ông ta nhanh chóng đi xem vết thương cho bệ hạ.
Trên cánh tay An Hoằng Hàn có vết thương, vết máu đã khô lại dính chặt, nhìn thấy đặc biệt kinh người.
Thái y nhắm mắt, khom người đi lên trước, nhỏ giọng bẩm báo nói: "Bệ hạ, vết thương của ngàicũng nên kịp thời xử lý, nếu không lưu lại sẹo sẽ
không tốt."
An Hoằng Hàn trầm lặng nâng cánh tay trái lên, chút vết thương này đã
tính là gì? Trước kia lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế xảy ra đủ loại
tranh đấu gay gắt, hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn so với lần này
nhiều.
Mặt không chút biểu tình vươn cánh tay đến trước mặt thái y, giống như
vết thương kia không có chút ảnh hưởng nào đến hắn, An Hoằng Hàn nói:
"Nhanh lên một chút."
Thái y sợ hãi ngay lập tức lấy ra thuốc trị thương, bôi lên cho An Hoằng Hàn .
Mà thầy thuốc thú y bên kia xử lý cũng thuận buồm xuôi gió(7), lúc ông
vào cung đã biết bên trong Viện Thái Y trang bị rất nhiều thuốc trị
thương. Hơn nữa trong đó phần lớn thuốc là ông cũng chưa được nhìn thấy
qua. Sau khi thăm hỏi qua, ông mới biết được những thứ thuốc đó là chỗ
một vị thầy thuốc thú y trước đây từng lấy.
(7)Thuận buồm xuôi gió: ý chỉ việc làm xuôn sẻ, thuận lợi không có gì quá khó khăn, khó giải quyết.
May nhờ ông biết nhìn trước, hôm nay mang tất cả toàn bộ thuốc trị thương đến, nếu không khéo đã rớt đầu không biết chừng.
Khi thuốc mỡ hơi lành lạnh bôi xuống thân thể con chồn nhỏ thì giữa hai
lông mày của con chồn nhỏ đang trong trạng thái hôn mê rõ ràng run lên
một cái.
An Hoằng Hàn nhìn mà sốt ruột, đưa một tay khác ra vuốt ve cái trán của nó giống như an ủi trong im lặng.
Trước kia tuy bệ hạ sủng ái con chồn nhỏ hơn nữa nhưng chung quy lại
luôn có ý tứ trêu đùa. Mà giờ phút này. . . . . . Lâm Ân nghĩ thầm, chỉ
sợ đối xử con chồn nhỏ còn tốt hơn người nhiều lắm, ít nhất ở trong lòng bệ hạ nó đã có địa vị rất cao. Nếu không làm sao bệ hạ sẽ không để ý
đến tính mạng nguy hiểm mà một mình xông vào cung Yên Vưu, chỉ vì cứu ra Vân chồn?
Bộ lông Tịch Tích Chi bị cắt bỏ một mảng lớn, phía sau lưng trơ trụi có phần giống đỉnh đầu bằng phẳng c