
ủa nam nhân trung niên.
Dáng vẻ đó nhìn rất khôi hài, nhưng không có người nào cười được. Bởi vì chỉ cần có ai dám cười ra tiếng thì nhất định sẽ chết không chỗ chôn
thân.
"Bệ hạ, tình trạng vết thương của Vân chồn đã được kiểm soát. Do diện
tích bị thương rất lớn nên mấy ngày sau có thể sẽ lên cơn sốt, vi thần
đã kê mấy đơn thuốc, đến lúc đó mỗi ngày uống một lần là đủ." Thầy thuốc thú y nói xong những lời này, lại bổ sung: "Trước khi vết thương tốt
trở lại, không thể thấm nước, nếu không rất dễ dẫn đến vết thương sinh
mủ."
An Hoằng Hàn nghiêm túc nghe, sau đó vuốt cằm nói: "Tất cả lui ra."
Ôm lấy con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn đặt nó lên trên đùi. Nhìn mí mắt nó
đóng chặt lại, An Hoằng Hàn dịu dàng vuốt ve thuận lông cho nó, cứ lẳng
lặng ngồi một lúc như vậy.
Hút vào lượng khói dày đặc, Tịch Tích Chi hôn mê suốt cả một ngày, mới
từ từ tỉnh lại. Khi mở mắt ra, trong nháy mắt, lập tức nhìn thấy gương
mặt tuấn tú lạnh lùng của An Hoằng Hàn, tay phải hắn cầm bút, môi mím
thật chặt, liên tục múa bút viết.
Đầu Tịch Tích Chi còn có chút mơ hồ, mắt to chuyển động chớp chớp, phát
hiện ra nơi nàng đang ở không phải giường đệm trong điện Bàn Long, mà là ở Ngự Thư Phòng.
Chít chít. . . . . . Âm thanh yếu đuối không giống như là của mình, Tịch Tích Chi nâng móng vuốt lên, không còn hơi sức vỗ xuống người An Hoằng
Hàn.
An Hoằng Hàn lập tức dừng bút lại, chậm rãi cúi đầu, thấy con chồn nhỏ đã tỉnh lại, đưa tay liền sờ sờ đầu của nó.
"Được giáo huấn lần này, xem sau này ngươi còn có dám có tâm tư đi
thương người hay không?" An Hoằng Hàn vừa lo lắng vừa tức giận, mở miệng đã là lời nói quát mắng.
Tinh thần Tịch Tích Chi không tốt, mí mắt khẽ vén lên. Cả người không
thoải mái, hành hạ thần kinh con chồn nhỏ. Đầu óc giống như bị nhão
nhoét, lộn xộn không suy nghĩ gì được. Tịch Tích Chi dùng móng vuốt vỗ
đầu của mình hai cái, ý định làm cho nàng tỉnh táo lại một chút.
Nếu như nàng không nhớ lầm thì ngày hôm đó, nàng cho là mình chết chắc
rồi. Ngồi chồm hổm trong góc mật thất, nhìn lửa chảy hừng hực cuốn lấy
tất cả. Đang trong lúc ý thức của nàng tan rã, có một bóng người màu
vàng óng vọt vào biển lửa, dám ôm nàng chạy ra ngoài.
Cái đầu nhỏ đầy lông lá chuyển về phía An Hoằng Hàn, nhìn hắn một thân
long bào. Cho dù Tịch Tích Chi không cần suy nghĩ, cũng biết giây phút
đó người giải cứu nàng trong biển lửa nhất định là An Hoằng Hàn. Khóe
mắt nhất thời trở nên ướt át, ngoại trừ sư phụ thì chỉ có người đàn ông
này đối với mình tốt nhất.
Có lẽ bởi vì bị thương, Tịch Tích Chi trở nên đặc biệt mềm yếu, lè lưỡi liền liếm láp mu bàn tay An Hoằng Hàn.
Ánh mắt Tịch Tích Chi vừa vặn nhìn thấy cánh tay của hắn có một vết
thương dài một tấc. Nàng nhớ rõ rằng thế lửa rất lớn nên trên xà nhà
mảnh ngói không ngừng rơi xuống, khắp nơi đều là khói dày đặc không
ngừng, ngói lưu ly cùng xà nhà liên tục đập xuống dưới chỗ bọn họ, An
Hoằng Hàn tự mình lấy thân chắn, ôm nó lao ra khỏi ngọn lửa lớn bao vây
xung quanh.
Vết thương này chính là khi đó bị thương. Chít chít. . . . . .
Tiếng kêu này mang theo sự cảm kích và phần cảm động. Tịch Tích Chi chìa móng vuốt ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay An Hoằng Hàn, một con chồn một người dùng phương thức trao đổi đặc biệt với nhau.
Mặc dù con chồn nhỏ không thể mở miệng nói thành lời, nhưng An Hoằng Hàn nhìn cặp mắt trong veo như nước của nó, luôn có thể dễ dàng đọc được
suy nghĩ nó muốn biểu đạy.
"Trẫm cũng không biết tại sao lại xông vào cứu ngươi." An Hoằng Hàn nói
thật, tình hình lúc ấy khiến hắn không thể suy nghĩ nhiều, suy nghĩ duy
nhất hắn nói cho bản thân là nhất định phải đi cứu, "Ngươi coi như lúc
ấy trẫm hồ đồ đi."
Đoán không được lòng dạ An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi nâng đầu nhỏ lên,
chăm chú theo dõi hắn. Cho dù An Hoằng Hàn không nói cái gì, nhưng Tịch
Tích Chi lại không thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Đại ân
cứu mạng này sao có thể quên được?
Tịch Tích Chi ngưng mắt nhìn ân nhân cứu mạng, ánh mắt sáng quắc.
Cố gắng chống người dậy, Tịch Tích Chi vừa định đứng lên, nhưng bởi vì sức lực không đủ, lại ngã vào trên đùi An Hoằng Hàn.
Phía sau lưng nóng rát, Tịch Tích Chi đau đến răng trên răng dưới cắn
chặt đến phát run. Theo bản năng quay đầu lại nhìn vết thương, ánh mắt
đầu tiên chính là phía sau lưng trơ trụi không lông, nơi đó có một sẹo
do bị bỏng. Do thuốc được bôi lên làm phía trên bề mặt che phủ một lớp
thuốc mỡ bóng loáng.
Tịch Tích Chi không nhịn được kêu lên ‘chít chít’, vươn dài cổ, cố gắng muốn xem hướng đằng sau, muốn xem được rõ hơn.
Bộ lông cũng giống như y phục của Tịch Tích Chi, một phần lớn y phục bị
cắt bỏ làm nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên giống như toàn
thân trần truồng đứng trước mặt người đằng trước. Phía sau lưng truyền
đến từng đợt đau đớn, Tịch Tích Chi buồn bã ghé vào trên đùi An Hoằng
Hàn, oán hận nghĩ thầm, thù này không báo thề không làm chồn.
Nàng chưa bao giờ chủ động trêu chọc người nào, nhưng ngược lại An Nhược Yên lại giận lây sang nàng, làm hại nàng chịu nỗi khổ da thịt không thể