
gười duy nhất ở đây chưa từng nhìn thấy Tịch Tích Chi, chính là Tư Đồ
Phi Du vẫn luôn rời khỏi Hoàng Đô, quản lý thiên tai ở Phong Châu.
Tịch Tích Chi vừa bước vào Bàn Long điện, thái giám ghé vào lỗ tai ông,
nhỏ giọng giải thích thân phận của Tịch Tích Chi cho ông, và quan hệ
không minh bạch với bệ hạ. Tư Đồ Phi Du có thâm ý khác nhìn Tịch Tích Chi một cái, ánh mắt kia cực
kỳ sắc bén tĩnh mịch, tựa như đang tính toán âm mưu gì đó.
Tịch Tích Chi bị ông nhìn chăm chú không được tự nhiên, dời ánh mắt đi
đánh giá chung quanh. Trong nháy mắt, ánh mắt liền rơi vào trên người
nam tử một thân cẩm bảo màu đen phía sau ông ta, cũng không biết có phải mình đa tâm hay không? Tịch Tích Chi cảm giác người kia có điểm không
đúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Lại tiếp tục nhìn mấy giây, Tịch Tích Chi vẫn không nhìn ra có gì không ổn.
"Vị này chính là Tịch cô nương mà bệ hạ sủng ái nhất đúng không?" Thấy
Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, Tư Đồ Phi Du lập tức
nói.
Một lúc lâu sau Tịch Tích Chi mới phản ứng được, ánh mắt lại một lần nữa chuyển qua trên người của Tư Đồ Phi Du, "Tư Đồ đại nhân."
Tiếng nói ‘Tư Đồ đại nhân’ này, Tịch Tích Chi gọi cực kỳ lễ độ, đồng thời khiến người chung quanh nhìn lại.
Ánh mắt An Hoằng Hàn đã sớm di động đến bên này, nhìn thấy Tịch Tích Chi đã đến, khẽ gật đầu với nàng. Sau đó lại quay đầu nói với Lâm Ân mấy
câu, hình như để cho ông đi chuẩn bị món ăn Tịch Tích Chi yêu thích.
"Là một tiểu cô nương không tệ." Lấy một loại giọng điệu trưởng bối, Tư Đồ Phi Du khen một câu.
Hai người nói chuyện rơi vào trong lỗ tai Lưu Phó Thanh, hình như có một tầng ý tứ khác. Ông thân là Hữu thừa tướng, vốn đã không hợp với Tư Đồ
Phi Du, ở trên triều đình không ngừng tranh đấu với nhau, ngay cả ở
những chỗ bí mật cũng âm thầm đấu đá.
Tịch Tích Chi dĩ nhiên hiểu quan hệ của hai người không hòa hợp, nhưng
mà bởi vì quan hệ bọn họ không hòa hợp mới có thể quản thúc đối phương,
không đến nỗi khiến quyền thế triều đình nghiêng về một phương. Cho nên
nói, quan hệ hai người này đối địch, ngược lại khiến cho An Hoằng Hàn an tâm không ít.
"Người được bệ hạ sủng ái, tất nhiên không tệ. Chẳng lẽ đi Phong Châu
một chuyến khiến Tư Đồ đại nhân trở nên hồ đồ rồi sao?" Lưu Phó Thanh
nhấp một ngụm rượu, cười nhạo một tiếng.
Mọi người đối với tranh đấu giữa hai người, đã nhìn thấy qua rất nhiều
lần, không có bất kỳ người nào mở miệng ngăn cản hoặc là khuyên bảo.
Hai người rất nhanh liền tranh đấu, Tịch Tích Chi bị kẹp ở giữa, không biết làm sao để lui ra ngoài.
Sau khi phát hiện Tịch Tích Chi quẫn bách, An Hoằng Hàn cười nhạt một tiếng, đứng lên từ long ỷ, đi về phía Tả thừa tướng.
Hắn vừa đứng dậy, liền dẫn tới sự chú ý của mọi người. Dù sao tâm tư vị
đế vương này tựa như kim dưới đáy biển, sâu không lường được, khó có thể nắm bắt. Nếu hắn nổi giận, chỉ sợ bây giờ không có người nào không sợ
hãi.
Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đột nhiên dừng cãi vả, miệng Lưu Phó Thanh lần nữa mở ra, "Vi thần tham kiến bệ hạ."
Hai người cùng cúi đầu, hình như ý thức được yến tiệc còn chưa bắt đầu liền xảy ra tranh cãi, đã đánh mất thể diện của bệ hạ.
Trên khuôn mặt của An Hoằng Hàn không có một chút biểu cảm nào, tròng
mắt lạnh lẽo càng không mang theo một chút tình cảm. Ánh mắt đầu tiên là nhìn Tư Đồ Phi Du một cái, sau đó lại dời đến trên người Lưu Phó Thanh, chậm rãi mở miệng nói: "Lưu khanh gia, hôm nay chính là ngày Tư Đồ thừa tướng hồi triều, chọc cho tất cả mọi người không vui, vậy thì không tốt đâu."
Nghe được những lời này của bệ hạ, trong mắt Tư Đồ Phi Du lóe lên ánh
sáng, vừa định thừa thắng truy kích, khiến bệ hạ phát lửa giận đến trên
người Lưu Phó Thanh, hòa một ván. Không ngờ không đợi ông mở miệng, An
Hoằng Hàn lại lần nữa mở miệng lên tiếng: "Mấy tháng không thấy, tính
khí Tư Đồ thừa tướng vẫn không thay đổi. Nhìn thấy Lưu khanh gia, vẫn
không thiếu được một phen cãi vả."
Lúc nói lời này, An Hoằng Hàn thoải mái đến gần Tịch Tích Chi, đặt bàn
tay lên đầu vai của nàng, lấy tư thái của một người bảo hộ, đứng ở bên
cạnh nàng.
Sắc mặt của Tư Đồ Phi Du nhanh chóng cứng đờ, hôm nay ông cũng không
định tìm phiền toái cho Lưu Phó Thanh, ai bảo lão già này không thức
thời, ông vừa tới bữa tiệc không bao lâu liền ra chửi
ông. Nhìn động tác thân mật giữa bệ hạ và Tịch cô nương, ánh mắt Tư Đồ
Phi Du loé lên một cái, hình như càng xác định một quyết định.
Ánh sáng trong mắt của ông không thoát khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn,
chỉ thấy An Hoằng Hàn nhướng mày, ánh mắt nhìn Tư Đồ Phi Du đã trở nên
băng hàn thấu xương.
“Vi thần biết sai, xin bệ hạ tha thứ. Vi thần… chẳng qua chỉ đùa một
chút với Lưu đại nhân thôi. Quan hệ của chúng ta tốt lắm, sao sẽ gây gổ
thật chứ? Ngài nói, phải hay không? Lưu đại nhân?” Mấy câu cuối cùng, Tư Đồ Phi Du chính là cắn răng nói ra.
Sẽ có ai tin tưởng những lời nói giải vây này của ông? Huống chi lý do
này, ông đã dùng không dưới mười lần. Nhưng mà mặc dù lòng dạ bọn họ
biết rõ, cũng sẽ không phơi bày ra mặt. Bệ hạ có thể