Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326085

Bình chọn: 9.00/10/608 lượt.

thế lạnh lùng.

(1) Tước mũ ô sa: không làm quan

Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất cho nên cảm nhận được đầu tiên. Móng

vuốt vỗ nhè nhẹ cánh tay hắn, hi vọng hắn bình tĩnh trở lại.

Nhận được ý tốt của con chồn nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn

chiếu sáng về phía nó, ngón tay nhẹ nhàng thuận lông cho nó. Ngừng lại

cơn giận của mình, An Hoằng Hàn lạnh lẽo nói: "Tốt nhất các ngươi cho

trẫm một cái giải thích, trước buổi lâm triều ngày mai bàn bạc phương

pháp hữu dụng để giải quyết chuyện này, nếu không các ngươi có thể đi

trước xuống gặp tiên hoàng."

Ba vị đại thần khúm núm dập đầu, "Vi thần chắc chắn dốc hết toàn lực sửa chữa."

"Cút ra ngoài." An Hoằng Hàn không hề nhìn thêm bọn họ một lần. Ba gã đại thần chạy trối chết, nhìn bóng lưng họ rất chật vật.

Cho dù An Hoằng Hàn tàn bạo vô tình nhưng không thể phủ nhận, hắn thật

sự là một vị hoàng đế tốt, nếu không hắn sao phải hết lòng hết dạ cai

quản nước Phong Trạch.

Tịch Tích Chi vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn tựa như an ủi, đệm thịt (1) mềm nhũn màu hồng nhẹ nhàng chạm vào da An Hoằng Hàn.

(1) Đệm thịt: phần thịt giữa chân của động vật, mềm mềm.

Đệm thịt vừa mềm vừa nóng, độ co dãn vô cùng tốt. An Hoằng Hàn không để ý con chồn nhỏ giãy giụa, bắt được móng của nó, xấu xa trọc trọc vào đêm

thịt mềm nhũn của con chồn nhỏ.

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm, trẫm không cần an ủi." Một người

một con chồn chơi không chán, mặc dù con chồn nhỏ kia do bị ép buộc.

Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi không ngừng vùng vẫy muốn rụt lại

móng vuốt, nàng thật sự thành đồ chơi cho kẻ khác. Ai nói người tốt được báo đáp? Không phải đều nói bừa sao?

Giãy giụa đến không còn hơi sức, Tịch Tích Chi bị người nào đó ôm trở về Điện Bàn Long, sau đó đặt vào ổ nhỏ, được đắp kín chăn tơ lụa.

Tư thế ngủ mỗi tối của Tịch Tích Chi đều giống nhau là tứ chi duỗi

thẳng. Cho nên đám cung nữ thái giám kia nhìn thấy cũng không nhịn được

nhỏ giọng cười thầm. Ngay cả núi băng ngàn năm An Hoằng Hàn cũng có lúc

khóe miệng nhếch lên bật cười.

Tịch Tích Chi không có để ý ánh mắt bọn họ, cái mũi nhỏ hít một hơi dọc

theo chăn bông. Một mùi thuốc nồng nặc bay quanh lỗ mũi làm nó không

nhịn được hắt xì. Bởi vì mỗi ngày con chồn nhỏ đều được bôi thuốc đến

hôm sau mới được tắm sạch. Vì vậy khi nó chui vào ổ nhỏ đi ngủ, không

tránh khỏi mang mùi vị thuốc mỡ trên người lau lên chăn bông.

Nghĩ như thế, Tịch Tích Chi nghiêng đầu nhỏ, ánh mắt nhìn long sàng. An

Hoằng Hàn ôm nó cả ngày, không biết có dính phải mùi thuốc mỡ này không?

Nhất định dính vào, nhất định do mình ngửi mùi này một thời gian dài nên không biết được.

Cố nén mùi thuốc gay mũi, Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Tích Chi hé đôi mắt nhỏ, nhảy khỏi chăn ấm, chạy đến ngồi trước cái bát nhỏ đặt bên cạnh. Cái bát đó đựng nước để

mỗi khi khát nước nó có thể tự đến uống.

Mơ màng thè lưỡi liếm hai cái, chép chép miệng. . . . . . Tại sao lại là vị cay xè?

Con chồn nhỏ tức khắc mở to mắt, ngửi ngửi ‘ nước ’ trong bát, mùi rượu nồng nặc!

Thấy hai lần trước không có uống bao nhiêu giọt rượu nàng đã say đến bất tỉnh nhân sự. Lần này Tịch Tích Chi không dám uống nhiều, chỉ liếm một

ngụm để giải khát. May nhờ phẩm chất của nó luôn rất tốt, sau khi uống

rượu say chỉ ngủ, không hề say khướt đi khắp nơi. Nếu không đã mất hết

thể diện.

Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi kêu hai tiếng với Lâm Ân, móng vuốt

nhỏ chỉ vào bát rượu. Muốn nói, các ngươi mang nhầm rồi, nàng muốn uống

nước chứ không phải rượu.

Khóe miệng Lâm Ân cứng ngắc giật giật, khom mình cúi người nói: "Chẳng

lẽ ngươi quên mất? Hôm qua bệ hạ hỏi ngươi, có phải thích uống rượu

không, ngươi thẳng thừng gật đầu. Vì vậy bệ hạ đã phân phó rồi, đổi hết

đồ uống của ngươi thành rượu ngon lâu năm.”

Những lời này giống như một tia sấm sét giữa bầu trời quang đãng, đánh

trúng đầu Tịch Tích Chi. Nàng. . . . . . Lúc nào nói qua lời này?

‘Chít chít’. . . . . . Tịch Tích Chi nghi ngờ kêu Lâm Ân. Nàng cũng

không phải sâu rượu, thỉnh thoảng uống một lần thì được, nếu ngày ngày

uống..., chẳng lẽ nàng phải học phật Di Lặc, ngày ngày ngủ ngon?

Nước. . . . . . Nước. . . . . .

Thấy Lâm Ân thờ ơ hờ hững, Tịch Tích Chi chơi xấu lăn lộn trên mặt đất.

Lăn một hồi sang bên trái đụng vào tường thì dừng lại, rồi ngoặt sang

chỗ khác tiếp tục lăn hướng bên phải, đụng vào bình hoa. . . . . .

Tường thì cố định, mặc cho Tịch Tích Chi đụng vào cũng không chút nào

dịch chuyển. Nhưng bình hoa thì khác hẳn, thân thể nhỏ bé của Tịch Tích

Chi vừa đụng vào, bình hoa lung lay vài cái, ‘bịch’ một tiếng, ngã ra

phía sau.

"A!" Mấy tên cung nữ nhìn thấy một màn này, hoảng sợ hét lên chói tai.

Đôi mắt Lâm Ân đột nhiên mở to, khóe mắt như rách ra, vội vàng chạy tới

phía bên kia. Bình hoa vỡ không quan trọng, ngộ nhỡ nện vào con chồn

nhỏ, đầu của bọn họ sẽ lại bị khảo nghiệm sống chết. Thật vất vả nhặt

được một mạng từ Quỷ Môn quan trở về, còn chưa sống được mấy ngày liền

bị con chồn nhỏ này hại chết.

Có một người nhanh hơn so với Lâm Ân, gần


XtGem Forum catalog