
các bà đều là những người mẹ đáng thương bị con cái uy hiếp.
“Còn không phải vậy”. Hồ phu nhân lắc đầu, sau đó thử nói. “Lý phu nhân, có một vấn đề tôi mạo muội muốn hỏi, xin bà đừng nổi giận”.
“Vậy à? Vấn đề gì vậy?”. Lý phu nhân thuận thuận trong dạ, cũng không bày ra tư thế cao ngạo nữa, độ lượng nói. “Hồ phu nhân có việc gì cứ hỏi, phàm là tôi biết nhất định đều nói hết”.
“Lý phu nhân có biết lệnh lang và Tam nương nhà tôi rốt cuộc từng có giao thiệp như thế nào không?”. Hồ phu nhân nhìn Lý phu nhân, cẩn thận lựa lời, giống như không biết phải diễn tả thế nào, lập tức giải thích ngay. “Lý phu nhân, không phải tôi nghi ngờ gì, mà là có một số việc thật sự càng nghĩ càng sinh nghi. Bà nghe tôi kể cái đã”.
Hồ phu nhân kể ngắn gọn chuyện Doãn ma ma đến nhà họ Đường lần trước, cách Đường Uyển gọi Triệu Sĩ Trình vô cùng thân thiết, thái độ cứ như
hiểu biết Triệu Sĩ Trình rất rõ, phản ứng kì lạ của nàng khi biết Lý phu nhân đến cầu hôn, sau đó tổng kết lại. “Lý phu nhân, Tam nương cực
kỳ kín miệng, hỏi thế nào, bóng gió thế nào con bé vẫn khăng khăng chỉ
gặp mặt lệnh lang vài lần, là lúc có Lục Vụ Quan ở đó, chưa bao giờ gặp
riêng, nhưng sao tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tam
nương tôi không trông cậy tìm hiểu được tin tức gì, cho nên muốn hỏi Lý
phu nhân liệu có biết gì chăng?”.
Những gì Hồ phu nhân nói đều nằm trong dự kiến của Lý phu nhân, bà cứ tưởng Triệu Sĩ Trình là tình cảm đơn phương, không ngờ Đường Uyển cũng
không hề vô tình với Triệu Sĩ Trình, ngược lại, nàng có một loại cảm
tình rất khó hiểu, chuyện này xảy ra lúc nào? Bà nhớ con trai từng cam
đoan với bà, gặp gỡ Đường Uyển trước đó đã có cảm giác rất kì lạ, nhưng
đừng nói có hành vi gì không hợp lễ nghĩa, ngay cả nói chuyện cả hai
cũng chưa từng nói với nhau nửa câu, hẳn là không thể có tư tình gì.
Chẳng lẽ hai người không hẹn mà đều nảy sinh tình cảm với đối phương? Ô, thật đúng là có thể nha, dù sao Tử Quy cũng là người đàn ông tốt hiếm
có, so với kẻ ngoại trừ biết viết vài bài thơ, suốt ngày la hét đền nợ
nước non còn lại mọi mặt đều vô tích sự Lục Du tốt hơn vạn vạn lần. Xem
ra, Đường Uyển ánh mắt còn tốt.
“Hồ phu nhân, Tử Quy quả thật ái mộ lệnh ái, nhưng Tử Quy cũng
từng nói với tôi là do thằng bé một bên tình nguyện, có lẽ hai đứa có
thần giao cách cảm”. Lý phu nhân rất nhanh tìm thấy lý do hợp lý để giải thích.
“Xem ra thật là vậy”. Hồ phu nhân cười khổ, sau đó nói. “Đáng tiếc Tam nương cương quyết không buông, nếu không… Ôi chao ơi, tôi còn nói chuyện này làm gì”.
“Hồ phu nhân, tôi nghĩ chuyện này còn vãn hồi được, bà nghe tôi nói…”. Biết Đường Uyển có tự trọng, cũng biết Đường Uyển có tình cảm và biết
nghĩ cho Triệu Sĩ Trình, Lý phu nhân càng thoải mái, vì trái tim si tình và kiên trì của con trai, bà chủ động ra tay bày bố cho hai đứa một
phen.
“Vậy được không?”. Hồ phu nhân trong bụng đã gào thét đồng ý trăm lần, nhưng mặt vẫn do dự.
“Là người làm mẹ, vì hạnh phúc tương lai của con cái, bất chấp nhiều như vậy”.
“Mẹ, con không muốn ra ngoài, để chị dâu cả đi chung với mẹ đi”. Gần đây Đường Uyển tinh thần suy sút, ngoại trừ những chuyện mỗi ngày
phải làm, nàng không muốn nghĩ đến những chuyện khác, chẳng chút hứng
thú ra ngoài dạo chơi, huống hồ nơi Hồ phu nhân muốn đến lại là chùa
Quảng Hiếu.
“Không được, ngày mai mẹ muốn đi chùa Quảng Hiếu cầu nhân duyên cho con, con không đi không được”. Hồ phu nhân nhìn Đường Uyển hơi lo lắng. “Cả ngày buồn ở nhà cũng không tốt, đi ra ngoài dạo dạo, nhìn phong cảnh, cũng vui mà”.
“Ngoài đường giá rét đóng băng có gì đẹp đâu ạ?”. Đường Uyển không cho là đúng đáp, nhưng vừa nói xong nàng liền quay lại, Hồ phu
nhân tìm lý do đều vì tốt cho nàng, có vẻ gần nhất nàng buồn bực Hồ phu
nhân đều xem thấy, lo lắng không thôi.
“Còn tốt hơn suốt ngày ru rú trong phòng nha”. Đường Uyển áy náy, Hồ phu nhân nhận ra, bà biết trong lòng con gái nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói. “Tam nương, mẹ biết con có tâm sự, nhưng không biết chuyện gì khiến con buồn bực, mẹ muốn chia sẻ, giải quyết cho con thì con không muốn…”.
“Mẹ, con xin lỗi”. Đường Uyển muốn an ủi Hồ phu nhân, muốn
giải thích cho bà nghe, nhưng nàng chỉ có thể há miệng thở dốc rồi lại
nuốt hết những lời muốn nói xuống, nàng áy náy nói. “Đều do con gái bất hiếu, để mẹ lo lắng”.
“Con là con gái mẹ, mặc kệ con muốn làm gì, mẹ đều đứng về phía con, ủng hộ cho con”. Hồ phu nhân vỗ nhẹ lên tay Đường Uyển. “Dù biết quyết định của con là thiếu suy nghĩ, là sai lầm, chỉ cần con kiên trì, mẹ vẫn không ép buộc. Tam nương, mẹ mong con hiểu là mẹ chỉ cầu
cho con hạnh phúc vui vẻ, cái khác không quan trọng”.
“Mẹ ơi ~”. Đường Uyển dựa sát vào Hồ phu nhân, hốc mắt hơi
phiếm đỏ, vẫn không nói gì, nàng không biết phải nói gì, ngôn ngữ nào
khi đứng trước tình mẹ yêu thương cũng đều thiếu sót.
Hồ phu nhân cũng ôm lấy con gái, thì thầm. “Tam nương, đừng áy
náy, đừng cảm thấy không thể tiếp nhận. Chờ về sau con làm mẹ rồi sẽ
biết người mẹ có thể làm tất cả vì con cái mình”.
“Mẹ, lỡ như… Lỡ như Đường phu n