The Soda Pop
Duyên Đến Khó Thoát

Duyên Đến Khó Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 9.5.00/10/297 lượt.

g, Lăng gia là gia đình làm quan, từ thời ông cố bắt đầu đã làm việc trong cơ quan nhà nước, hai đời danh tiếng trong sạch làm sao lại bị hủy hoại trong tay Lăng Tuấn cơ chứ?

Nhưng vừa nghĩ tới uy nghiêm mấy chục năm ông phải cầu xin thuộc hạ của mình “Cho tôi mấy phút, để cho tôi trông thấy Vi Vi nhà tôi”, khi nhớ tới ông đã từng nói những lời này, Lăng Vi cũng rốt cuộc không thể hận ông.

Cô còn nhớ rõ lúc ấy bộ dạng mẹ bình tĩnh, bà bình tĩnh nhìn thấy Lăng Vi vào cửa, mỉm cười nói: “Mẹ con mình dọn đi đến chỗ nơi bác Nam Sơn đi, con và mẹ cùng đi nào.”

Chung Nam Sơn, ông ấy đã từng là bạn tốt của cha mẹ, trong lúc Lăng gia gặp khó khăn nhất mẹ Lăng lại lực chọn rời đi, gia đình hỗn loạn này lại gây ra tình cảnh như vậy “Vợ chồng vốn là cùng chim rừng, tai vạ đến thì bay đến nơi của riêng mình.”

Lăng Vi đập vỡ bình sứ thanh hoa Cảnh Đức Trấn cha thích nhất, mảnh sứ bén nhọn kề sát cổ cô, cô nói: “Mẹ, nếu như mẹ dám đi theo ông ta, con sẽ một đường cứa vào cổ!” Chắc là cô lúc ấy nói không đủ dứt khoát, mẹ còn bỏ đi theo họ Chung này. Mà trên cổ của Lăng Vi cũng có nhiều vết sẹo như vậy.

Lúc ấy là bác quản gia đưa cô đến bệnh viện, bà nói: “Ông chủ trước khi đi có dặn dò, có đồ muốn đưa cho tiểu thư.” Đó là visa, hộ chiếu, vé máy bay, còn có một sổ tiết kiệm, ông muốn lúc này Vi Vi rời đi, tránh phải bị ảnh hưởng của ông. Lăng Vi đè nén mà gào lên: “Lăng Tuấn , ông nói ông yêu thương tôi, làm sao nhẫn tâm để lại cho tôi một gia đình tan vỡ !”

Về phần gia đình họ Tôn , buổi tối đó ngoài ý muốn cùng Tấn Húc Nghiêu, chẳng qua đó chỉ là một biến cố nhỏ.

Đó chỉ là bản nhạc đệm, coi như Tôn Viêm Thần không có hiểu lầm, coi như anh ta hoàn toàn tin tưởng thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm - Lăng Vi, ở vào thời điểm này gia đình họ Tôn cũng sẽ không ra tay trợ giúp Lăng gia. “Bo bo giữ mình”,gia đình họ Tôn buôn bán, đối với đạo lý này càng thêm hiểu lập luận sắc sảo.

Vai đột nhiên bị vỗ một cái, Lăng Vi tỉnh táo lại, bốn phía phải không phải là cửa hàng ở tầng trệt, khoảng cách từ cửa tiệm của cô chỉ là vài bước đường. Mà người vỗ vai cô chính là Thư Diệc Trúc, chỉ thấy Diệc Trúc một tay ôm Lăng Vi, nói: “Che kín như vậy để làm gì, đó chỉ là một vết sẹo nhỏ, còn sợ người khác thấy hay sao?”

Lăng Vi nở một nụ cười, từ từ buông tay ra: “Đồ đạc trong tiệm cũng sửa lại rồi hả?”

“Được rồi, gọi điện thoại hối thúc mười mấy lần, cuối cùng công nhân lắp đặt cũng thủy tinh đến lắp rồi, cảnh sát cũng đã tới ghi chép lại, nói là mấy ngày nữa có thể sẽ gọi chúng ta tới cục cảnh sát. Chẳng qua mình thật sự nghi ngờ hiệu suất làm việc của bọn họ, cậu còn nhớ lần trước nhà bên cạnh bị trộm, đến bây giờ cảnh sát cũng chưa có trả lời, đây là một thị trấn nhỏ, không có người nào sẽ đem công việc làm ngay lập tức, đều là mò mẫm……”

Diệc Trúc nói lảm nhảm không ngừng, nắm cả cánh tay Lăng Vi hướng chỗ ở của họ đi tới.

Trên đường đi qua nhà có một bưu điện, đúng lúc người phát thư đẩy một chiếc xe đạp cũ kỹ, tính toán đưa xong một tập phong thư cuối cùng, ông tinh mắt nhìn thấy hai người phụ nữ đi tới. Mỉm cười chào hỏi: “Các cô, thật đúng lúc, mới vừa nghĩ đến các cô, kết quả là hai cô đã tới rồi.”

Người phát thư là một người đàn ông sắp năm mươi tuổi, đỉnh đầu đã bắt đầu có chút hói rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn rất tốt. Nghe ông ta nói ông ta đã đưa thư vài chục năm rồi, thoạt nhìn công việc người đưa thư này rất đơn giản, trên thực tế lại không dễ dàng gì. Ôm một đống thư lớn đến hộp thư, bây giờ ông ta cảm thấy tương đối nặng. Ngoài ra, có khi rất phiền toái. Bởi vì ông đã làm lâu năm trên một tuyến đường, vừa nhìn thấy tên cũng biết là cái hộp thư nào, mỗi lần đưa thư, bằng trí nhớ bỏ vào hộp thư. Nhưng mà, có phụ nữ hôm nay ở cùng người đàn ông này, là cái nhà trọ này. Có khi đổi đàn ông, chạy đến ở cái nhà trọ kia. Khi đó, thư để sai chỗ, ông sẽ đến hộp thư để tìm hiểu thì trong hộp thư tìm ra, một lần nữa bỏ vào hộp thư mới, sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian rồi.

Những lời này ông nói với rất nhiều người, nhưng chỉ có hai người Lăng Vi vui lòng nghe ông nói, vì vậy ông cũng vô cùng thích hai cô này.

Diệc Trúc phất tay về phía ông: “Ông à, hôm nay có thư của chúng cháu hay không, tiện đường chúng cháu mang về luôn, cũng tiết kiệm cho ông một đoạn xa.”

“Thật là có một phong, này, là của cô.” Ông dùng đầu ngón tay thành thạo tìm trong đống phong thư giơ ra một phong thư hơi mỏng, liếc mắt nhìn, ánh mắt khẽ nâng lên, giống như là cảm thấy hết sức hài lòng với trí nhớ siêu phàm của mình.

Lăng Vi liếc mắt nhìn, lá thư này là kiểu dáng tiêu chuẩn khoản tiền chắc chắn, chỉ là dán vài con tem, vừa mới nhìn xem đại khái cũng có khoảng 10 tờ thôi. Là thư quốc tế? Mà chỗ người gửi kí tên lại vẽ rồng bay phượng múa.

Lấy nhìn ra đây là một lá thư đến từ Trung quốc.

Lúc Diệc Trúc nhận được thư lúc này tay không tự giác mà run lên, vẻ mặt trong nháy mắt cừng đờ, sau đó cô cười rộ lên như không có việc gì, lôi kéo Lăng Vi. Không biết chính cô có phát hiện ra không, lúc sau dọc đường, cô vẫn luôn không nói gì.

Về đến nhà h