
không có tỉnh, khóe miệng Húc Nghiêu khẽ nhếch lên, đôi tay cố định mặt của cô, sau đó từ từ cúi xuống. Thân. (Ứ hiểu sao bà tác giả lại nói chữ này, chắc có nghĩa là thân chào chăng Editor: Ly Ly
Buổi sáng hôm sau, Lăng Vi cảm thấy đầu có chút đau, mặc dù không hề có kinh nghiệm gì, nhưng cô hiểu rõ đây là kết quả của việc say rượu. Cô cố gắng nhớ lại, tối hôm qua.... Hình như cô cùng Tấn Húc Nghiêu uống 1 chút bia, nhưng mà cô nói chuyện gì, cô vẫn chưa nhớ rõ, làm sao cô có thể về phòng, chuyện này cô cũng không biết.
Vỗ vỗ gương mặt, tính toán muốn vào phòng tắm rửa mặt cho tình táo, lại thấy Húc Nghiêu cùng Tiểu Lam đã ngồi trên bàn ăn rồi. Húc Nghiêu nhìn thấy cô thì khẽ cười, nụ cười kia nhìn rất chân thành, nhưng cô lại có cảm thấy gì đó quái dị, Tiểu Lam cười nói: "Chị, chị phải nhanh lên, hôm nay chúng ta còn phải đi ra cửa hàng."
Lăng Vi làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng, lúc đi ra nhìn thấy Tiểu Lam gõ gõ vào cửa phòng Ô Qua, nổi giận đùng đùng mà nói: "Cho anh mười giây, nếu không ra, cả đời này cũng đừng có xuất hiện trước mặt tôi". Sau đó bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy...". Đến tới hai dừng lại một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào cửa, hung hăng nói ra số "một".
Húc Nghiêu đứng ở bên cạnh xem mà lắc đầu, anh biết rõ tính tình của Tiểu Lam, có thể đoán được sắp có bi kịch rồi.
Lăng Vi cùng Tiểu Lam ra ngoài, tâm trạng của Tiểu Lam cũng không tệ. Húc Nghiêu nói muốn đưa hai người đi, nhưng Tiểu Lam kéo Lăng Vi lại nói: "Hai chúng em đi từ từ cũng đến, dù sao cũng không xa lắm, vừa vặn có thể tập thể dục buổi sáng".
Đối với lời từ chối này, Húc Nghiêu im lặng, bình thường Tiểu Lam là người vô cùng thích đi nhờ xe, bây giờ nói ra những lời này, dụng ý không phải chỉ là cùng Lăng Vi đi tập thể dục buổi sáng . Húc Nghiêu nhìn cửa phòng Ô Qua, lên tiếng nhắc nhở: "Tôi nói này người anh em, nếu cậu không ra, tớ cam đoan rằng, Tiểu Lam sẽ chỉnh cậu đến chết thôi".
Ô Qua vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, đeo một cái mắt kính đen, che dấu vết của vết bầm nơi khóe mắt, còn khóe miệng, mũi cũng không nặng lắm, giống như ngày hôm qua anh ta ngồi nghiên cứu cả đêm làm cách nào để nhanh tan máu bầm. Anh ta lo lắng hỏi:"Tớ như vậy được chứ?".
Ô Qua có dáng người không hề nhỏ, bình thường thích mặc đồ đen, bây giờ lại đeo thêm 1 cái kính đen, nhìn vô cùng giống xã hội đen. Húc Nghiêu giơ ngón cái lên và nói lời trái sự thật:" Được, cậu nhanh đuổi theo đi"
Dọc đường đi Tiểu Lam nói không ngừng, còn luôn lôi kéo Lăng Vi giới thiệu những thứ xung quanh cùng trang trí của những cửa hàng, nhưng mà có thể thấy được cô bé không hề để tâm đến những thứ đó . Lăng Vi có thể nhìn rõ chuyện này, nên bước chân cũng đi chậm lại hơn, thỉnh thoảng còn quay lại phía sau nhìn nhìn. Cho đến khi bóng dáng của Ô Qua xuất hiện, Lăng Vi vui mừng cho Tiểu Lam.
"Tiểu Lam". Một tiếng la hổn hển vang đến, Ô Qua dừng chân phía sau Tiểu Lam mấy bước, giữ vững khoảng cách ba mét, không xa cũng không gần.
Tiểu Lam xoay người, cười tủm tỉm đem túi xách đánh lên người Ô Qua: "Từ đêm hôm qua cho đến sáng hôm nay, tôi cho anh rất nhiều cơ hội xuất hiện trước mặt tôi, vậy mà anh chạy đi đâu? Bây giờ còn đuổi theo làm gì? Anh không muốn gặp tôi, tôi cũng không muốn gặp anh đâu. Anh cút đi xa xa một chút cho tôi". Nói xong cô bé lôi kéo Lăng Vi bước nhanh về phía trước.
Ô Qua không có chút phản ứng nào. Lăng Vi đành phải để mặc cho cô bé lôi kéo, nhưng vẫn quay đầu nhìn lại, Ô Qua đang đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng mà vẫn bước theo phía sau, Lăng Vi nhìn hai người này chỉ thấy họ giống như 1 đôi kẻ thù, một người lanh lẹ, thông minh, một người chất phác thật thà lại thô lỗ, coi như là bù trừ qua lại.
Mở cửa hàng, Tiểu Lam giới thiệu cho Lăng Vi mọi thứ trong đó, nhưng thứ này nọ phải để đâu, còn khách hàng bao giờ đến, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng lại có những kiểu áo mới mẻ, độc áo, cho nên muốn phân biệt phải tìm vào kho, nói chung cũng hơi phức tạp. Tiểu Lam nói rất lâu, Ô Qua vẫn đi qua đi lại ngoài cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa kính xem người ở bên trong, sau đó lại cúi đầu.
Lăng Vi đẩy Tiểu Lam nói: "Em gái tốt, chị hiểu là em nói lâu như vậy cũng mệt, qua đối diện mua ly trà sữa, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi trở về".
Tiểu Lam liếc nhìn người ở ngoài cửa kính, tự tin nói với Lăng Vi: "Chị, em biết chị đang nói giúp cho thằng cha này, nhưng mà việc này chị cứ mặc kệ , em biết rõ tính cách của anh ta, nếu em đi ra ngoài, anh ta vẫn sẽ như vậy, chỉ sợ là mọi chuyện sẽ không rõ ràng là vì sao em giận anh ta rồi".
Khó có thể tin được Tiểu Lam lại nói ra những lời này, Lăng Vi có chút giật mình: "Vậy em có nói cho anh ta biết em đang giận cái gì sao? Hai người chẳng ai thẳng thắn nói thật, nếu như vậy sẽ gây ra vết nứt, có thể dễ dàng gây hiểu lầm cho đối phương, nếu vì hiểu lầm mà để lỡ mất nhau, như vậy rất đáng tiếc".
Tiểu Lam sửa sang lại giá treo quần áo, gật đầu nói: "Điều này thì em biết, chỉ tiếc là anh ta lại không rõ, cái đồ đầu gỗ kia cũng không biết là đang suy nghĩ và muốn điều gì, dù