
ng cách gì em cũng đều làm thử, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, ngay cả quyến rũ cũng đã được sử dụng, nhưng anh ta vẫn dùng thái độ khách sáo đối với em, em còn có thể làm sao?". Giống như ý thức được trong lời nói của mình có chút bi thương, cô xoay người tràn ngập niềm tin tưởng nói: "Hơn nữa, em đây tuổi trẻ lại xinh đẹp, muốn tìm đàn ông không khó, như cái người này cái gì cũng không hiểu, là người đàn ông chỉ biết động tay động chân. Chị, chị nói có đúng không?
Lăng Vi thở dài, không biết khuyên nhủ thế nào, cô nhóc Tiểu Lam này so với cô càng rõ hơn, cũng càng phóng khoáng hơn.
Buổi sáng khách không nhiều, Lăng Vi nhân thời điểm rảnh rỗi gọi điện thoại cho Diệc Trúc, hỏi tình huống của cậu ấy giờ ra sao, nhưng người nghe điện thoại lại là Âu Chấn Gia.
"Cô Lăng, Diệc Trúc còn đang nghỉ ngơi, cô gọi đến là có chuyện gì sao?".
Lăng Vi cười yếu ớt, nếu sự cố ngoài ý muốn kia có thể làm cho vợ chồng bọn họ gượng vỡ lại lành, chuyện này coi như cũng là một việc tốt. Nhưng mà nhớ lại hôm trước cô quên đem đồ mà Diệc Trúc nhờ đưa cho Âu Chấn Gia, vì thế mới nói: "Diệc Trúc còn để 1 ít đồ ở chỗ tôi, khi nào có thời gian thì qua chỗ tôi lấy".
Bên kia dường như ngắt quãng một chút,Lăng Vi nghe được những âm thanh ồn ào, giống như là âm thanh của người phụ nữ và đứa bé, cô nhớ Diệc Trúc cũng từng nói qua, Âu Chấn Gia vừa muốn Diệc Trúc về nhà, lại còn muốn tình nhân của mình sinh con. Một người nóng nảy như Diệc Trúc làm sao có thể chấp nhận sự an bài như vậy?
Một lúc sau, Âu Chấn Gia đã quay lại: "Cô Lăng, lúc nãy cô nói gì vậy, thật xin lỗi, tôi chưa nghe được".
"Tôi muốn hỏi thân thể Diệc Trúc thế nào, nếu ấy đã đỡ hơn có thể đưa điện thoại cho tôi nói chuyện không?"
Âu Chấn Gia nói rất nghiêm túc: "Cô ấy không có việc gì, nhưng mà cần nghỉ ngơi mấy ngày, cho nên trong khoảng thời gian này tôi không cho cô ấy ra ngoài, chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp mọi người".
Có người chăm sóc chắc cậu ấy cũng tốt hơn, Âu Chấn Gia chăm sóc cũng tốt, dù sao cũng từng là vợ chồng, đều quen thuộc lẫn nhau, vì vậy Diệc Trúc ở bên cạnh anh ta cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Sau khi Húc Nghiêu đến công ty, tiểu C đem một thiệp mời đưa cho anh, nói: "Ông chủ, tin tức mới nhất, giấy công nhận chúng ta chăm chỉ của tổng giám đốc hình như là giả, nghe thư kí của ông ta nói, gần đây có một tập tài liệu vẽ chân dung ở trong nhà ông ta, ông ta có chỉ thị phê bình, tình huống không được hay cho lắm".
Húc Nghiêu khẽ cười: "Việc này tôi đã biết, nhưng cái này là cái gì?". Anh giơ thiệp mời đang cầm trong tay.
Tiểu C cười rực rỡ nói: "Ông chủ, tôi đã có nói qua, chính là họp bạn học, chủ yếu vẫn là chào mừng Lăng Vi về nước. Các bạn học đã lâu chưa gặp Lăng Vi, nói rất muốn gặp cô ấy".
Húc Nghiêu thuận miệng hỏi một câu: "Quen biết cô ấy à?".
Tiểu C nói tự nhiên: "Đương nhiên là biết". Sau đó lại tiếp tục nói: "Chỉ là em cùng cô ấy biết nhau, nhưng mà chưa chắc cô ấy đã nhận ra em. Khi đó cô ấy là người trong hội học sinh, tính cách hiền hòa (hiền lành + hòa đồng), cho nên có quan hệ rộng rãi với nhiều người, chỉ tiếc là ba năm trước đây, không biết có ai hãm hại cô ấy, hại cô ấy bị nhiều người cho rằng là loại con gái không đứng đắn".
Húc Nghiêu ngắt lời cô khi đang nhớ lại, nói một câu quả quyết: "Được rồi, làm việc đi."
Tiểu C vô cùng thức thời, nghe giọng ông chủ nói , có thể hiểu ông chủ không muốn nói chuyện nữa, cô liền làm động tác im lặng, sau đó tự động nói lịch trình làm việc trong một ngày, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi chỉ trong tích tắc.
Thật vất vả mới đem công việc giải quyết đến giữa trưa, Húc Nghiêu muốn đi ăn cái gì, nhưng Tiểu C lại xuất hiện lần nữa, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ông chủ, thật không muốn làm phiền, nhưng dưới lầu có một người đàn bà muốn gặp anh".
"Bà ta tên gì?". Húc Nghiêu mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.
"Bà ấy nói bà ấy họ Phó, sau đó không nói gì nữa". Tiểu C vừa nói xong, Húc Nghiêu dừng bước , trong trí nhớ của anh, quen biết người có họ Phó không nhiều lắm, chẳng qua vì Lăng Vi nên cô ta mới đến đây tìm.
Húc Nghiêu nói tiểu C đi ra trước, dẫn người phụ nữ kia đến quán cà phê gần đó, còn anh thì bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Lăng Vi hỏi cô trưa nay ăn gì, nói chuyện một lúc mới cúp máy.
Khoảng thời điểm giữa trưa này trong quán cà phê không nhiều khách lắm, bởi vì bên cạnh quán đều là offices (văn phòng), thời gian này đều đi ăn cơm rồi. Phó Thanh Ngâm ngồi ở vị trí phía giữa, đợi chưa đến một phút thì Húc Nghiêu xuất hiện.
Ba ta nói lớn tiếng như muốn hù người: "Anh Tấn, chúng ta lại gặp mặt rồi". Giọng nói mang hàm ý sắc bén, dường như có địch ý.
Húc Nghiêu biết được bà ta có rất sắc bén qua lần đầu gặp mặt, bà ta không nể nang gì đem nhà họ Lăng nói xấu ở ngay trước mặt anh, không khoan nhượng chút nào. Khi đó, người dày dặn kinh nghiệm như Húc Nghiêu cũng có chút giật mình.
Húc Nghiêu thu lại suy nghĩ, cúi mình chào: "Thật xin lỗi, có chút chuyện phải làm, đã tới trễ".
Phó Thanh Ngâm khoát tay:" không có việc gì, thời gian của tôi còn rất nhiều, không để