
mỉm cười, sau đó sải bước đi về phía đại sảnh, để lại một mình Viêm Thần trầm ngâm ở đó.
Trên đường đi, Húc Nghiêu rất chú ý chung quanh, anh không tin Du Bá Niên chỉ đơn giản gắn máy quay trong phòng, chắc chắn nơi này phải có người của anh ta. Suy nghĩ lung tung, anh bất giác không nhận thấy có người đang đến gần mình.
“Tấn tiên sinh, ông chủ đang ở tiền sảnh đợi ngài, mời đi theo tôi.” Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên khiến Húc Nghiêu kinh hãi, gã đàn ông mặc đồ cổ quái lại xuất hiện lần nữa. Xuất quỷ nhập thần khiến người ta hoảng sợ. Húc Nghiêu đã có thể khẳng định người đàn ông này là người của Du Bá Niên, nếu không vừa nãy anh ta sẽ không tự mình dẫn anh đi gặp Du Bá Niên, về phần anh ta có phải người có Chung Nam Sơn hay không thì hơi khó nói. Cái lão hồ ly Chung Nam Sơn này, ai biết ông ta có quan hệ gì với Du Bá Niên chứ.
Đây là lần thứ hai Húc Nghiêu gặp mặt Chung Nam Sơn, đối với ông ta Húc Nghiêu chỉ biết có bề ngoài, đây là một người đàn ông truyền thống, nhìn từ cách bố trí nội thất cũng biết rồi, ông là loại người nhìn lần đầu sẽ chẳng ai liếc thêm cái nữa, bởi vì ông so với các lão niên khác chẳng có gì khác biệt. Chỉ là một người bình thường như thế, lại có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi tích lũy một mớ tài sản khổng lồ ở Vân Nam, mua lại được tổ trạch. Chưa từng nghe nói Chung gia có châu báu gì truyền lại, thế nhưng ông ta càng làm càng lớn, rốt cuộc ông ta lấy được cái gì ở Vân Nam?
Lúc Húc Nghiêu vừa đến, vừa hay thấy một người đang đi vào trong, là Phó Thanh Ngâm. Nhìn bộ dáng của bà rõ ràng là rất không vui khi nhìn thấy Húc Nghiêu.
“Tấn tiên sinh, mời ngồi. Cậu là một trong số ít khách được đến đây, trước đây tôi nghe người ta nhắc đến cậu rất nhiều, thông minh giỏi việc, có thể nói là tân tú tài trong ngành đá quý.” Chung Nam Sơn ôn hòa nói.
“Ngài cứ gọi tôi là Tiểu Tấn thôi, so với ngài, tôi thật sự chẳng là gì cả.”
Chung Nam Sơn khẽ gật đầu, có vẻ rất hài lòng. Ông chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn lục bảo trên ngón tay, nụ cười càng ngày càng thân thiết: “Không lâu trước đây tôi có phái người đến tòa soạn báo, nghe bọn họ nói, cậu định hợp tác với tòa soạn làm một chuyên mục về vật phẩm xa xỉ, có chuyện này không?”
Húc Nghiêu không đoán được chiêu này của ông, không biết ý ông là gì, chỉ có thể bị động trả lời. Sau đó Chung Nam Sơn càng nói càng khó hiểu, theo ý ông có nghĩa là, anh sẽ là đại diện hiệp nghị với tòa soạn báo, dự án này sẽ góp mặt nhiều người hợp tác, bao gồm Chung gia, công ty TB, tòa soạn, không chừng còn có Tôn gia tham gia… Ông nói vì sự phát triển phồn vinh của vật phẩm xa xỉ ở thành phố G.
Húc Nghiêu lâm vào trầm tư, anh và Phương Tử Kỳ làm ra vụ này, một mặt vì giải quyết cái tên Phỉ Thúy tiên sinh, mặt khác là vì tiềm năng phát triển của những thứ vật phẩm xa xỉ. Báo chí tuyên truyền sẽ tạo ra dư luận tốt đẹp, kéo được nhiều khách hàng cho công ty và việc hợp tác, bây giờ Chung Nam Sơn bỗng nhiên muốn nhúng tay, hơn nữa còn kéo cả Tôn gia vào? Anh cảm thấy nếu xét về góc lợi ích thì chẳng có gì khả nghi, nhưng Húc Nghiêu vẫn cảm thấy có gì không đúng, ông ta tại sao lại biết kết hoạch hợp tác này? Có thể nói, trừ anh và Phương Tử Kỳ, hẳn sẽ không có nhiều người biết nữa, cho dù là người trong công ty, Húc Nghiêu cũng chưa thông báo với mấy ai, vì anh định đợi chuyện này dập khuôn mới báo cho Âu tổng. Nói vậy, chỉ có thể là Phương Tử Kỳ… chẳng lẽ người phụ nữ kia không thỏa mãn với điều kiện của TB, muốn nuốt chửng thêm lợi nhuận?
“Vi Vi ở một mình bên ngoài không dễ dàng, đứa nhỏ này thật mạnh mẽ, nghe nói cậu là bạn của nó, hy vọng cậu có thể giúp đỡ nó nhiều hơn.”
“Nghe nói nhà cậu ở Vân Nam, nơi đó phong cảnh như tranh, dân tộc phong tình nồng hậu, hơn nữa còn có tài nguyên khoán thạch phong phú, có thể nói là nơi tuyệt vời để khai thác…”
Trong quá trình trò chuyện, Húc Nghiêu mấy lần muốn hỏi về vấn đề hợp tác nhưng đều bị ông ta lãng tránh, điều này khiến Húc Nghiêu không thể không nghi ngờ là Chung Nam Sơn đã thay đổi ý định hợp tác với anh. Tự biết chẳng cần bàn lui, Húc Nghiêu nhìn đồng hồ rồi xin cáo từ, Chung Nam Sơn cũng không giữ lại.
Ra khỏi cửa, Húc Nghiêu vẫn suy nghĩ chuyện này, Du Bá Niên và thái độ của Chung Nam Sơn, hai người này tỏ vẻ giống nhau như thế… Anh vừa ra khỏi cổng thì điện thoại đổ chuông, số gọi đến là số của công ty.
Giọng của Tiểu C có phần hối hã dồn dập: “Giám đốc, vừa rồi Phó tổng phát đại hỏa, ổng nói anh lấy danh nghĩa công ty tự ý hợp tác với tòa soạn, đây là hành vi xem thường quy củ của công ty, ổng còn bảo muốn nói chuyện này với Tổng giám đốc…”
Chung Nam Sơn bên đây vừa nói xong, công ty anh đã nhận được tin tức, thật đúng là nhanh quá mà. Húc Nghiêu bất đắc dĩ cười, mấy ngày nay anh đúng là chìm trong núi phiền toái, hết cái này đến cái khác.
Hình như có người muốn phá hủy mọi con đường của anh.
Khi cúp điện thoại, anh thấy Lăng Vi đứng bên cạnh xe anh. Cô đưa lưng về phía Húc Nghiêu, nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc a