Polly po-cket
Duyên Đến Khó Thoát

Duyên Đến Khó Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324441

Bình chọn: 9.00/10/444 lượt.

chị đi, em với Tấn Húc Nghiêu không có gì đâu…” Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt không cho qua của Diệc Trúc, cô chỉ có thể đổi lời: “Đúng đúng, anh ta bảo muốn mình làm bạn gái của anh ta…”

Lời cô còn chưa dứt, Diệc Trúc đã tiếp lời: “Cái này thì đúng rồi, mình thấy tên ngốc kia cũng được, nhớ đến hồi còn bên Mỹ, anh ta trực tiếp chạy đến nhà tụi mình, tốc độ hành động không phải nhanh bình thường. Sau khi về đây, anh ta đối với chuyện của cậu lại đặc biệt ân cần, mình đã nói người đàn ông này rất tốt mà. Nhìn đi, ánh mắt của chị không bao giờ sai đâu nhé.”

“Dạ dạ dạ, mắt chị là mắt thần nhìn thấu anh hùng. Chẳng qua anh ta và mình không có quan hệ như cậu nghĩ đâu, mình với anh ta… ờ, chắc là bạn đó.” Lăng Vi thật vất vả mới tìm được từ hợp lý để hình dung quan hệ của mình và Tấn Húc Nghiêu, cô chăm chú nhìn Diệc Trúc, hy vọng cô ấy có thể hiểu được ý mình.

Bộ dạng Diệc Trúc như “hận không thể gả con gái”: “Mình nói này Vi Vi, cậu có hiểu giữa đàn ông và phụ nữ không bao giờ có hai từ bạn bè không, nếu không có cảm tình với nhau, sao có thể dễ dàng thổ lộ tâm tình với nhau như tri kỷ? Cậu nói cho mình biết, có phải lúc ở bên anh ta cậu sẽ rất thoải mái? Có phải sẽ lo lắng cho an nguy của anh ta không… ?” Cô nói vô cùng nhiều cái “có phải”, nói nửa chừng nhìn thấy bộ mặt sững sờ ngây ngốc của Lăng Vi, cô đành dứt khoát nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, khuôn mặt chần chừ của cậu đã cho mình câu trả lời rồi… nhất định cậu có tình cảm với anh ta, hơn nữa hai người còn rất có tương lai đó.”

Lăng Vi nghiêng đầu cười: “Cậu biết đoán lòng người từ bao giờ thế? Mặc dù mình thừa nhận lời cậu rất có đạo lý nhưng Tấn Húc Nghiêu đã thừa nhận, anh ta chỉ đang lợi dụng mình. Hơn nữa cho tới bây giờ, anh ta luôn không chịu nói cho mình biết anh ta muốn lợi dụng mình để làm gì. Không giống muốn tiền, càng không giống muốn để mẹ anh ta an tâm như anh ta nói, mình thấy Tấn Húc Nghiêu thật sự rất phức tạp.”

Diệc Trúc nhíu mày: “Cậu nghĩ nhiều rồi, mà thôi, đừng nói đến những chuyện này nữa. Cậu nếm thử cà chua nước với pho mai húng quế đông lạnh và chocolate vị dâu hương mai này đi, rất ngon đó.”

Lăng Vi nhướng mày: “Cậu có vẻ biết rất rõ, thường đến đây à?”

Diệc Trúc nhún vai một cái: “Âu Chấn Gia là VIP nơi này, tiền mình tiêu đều tính cho anh ta, lúc đòi ly hôn mình ngày nào cũng điên cuồng tiêu phí, khi đó cứ nghĩ sẽ hành anh ta thành cái giẻ, tạo nên một khoản nợ cho anh ta, như vậy bản thân mới dễ chịu được. Ừm, lúc đó ngây thơ dễ sợ.” Nói tới đoạn này, ánh mắt cô có phần mất mát.

“Xin lỗi, mình không nên hỏi chuyện này.” Lăng Vi đã sớm đoán có liên quan đến Âu Chấn Gia, hơn nữa bây giờ Diệc Trúc vẫn chưa có hết giận anh ta nên cô cố ý để cho Diệc Trúc tự động nói ra.

Thật sự cũng hơi miễn cưỡng.

Diệc Trúc bình thản nhếch môi, nhíu mày: “Không sao, cũng chẳng phải chuyện gì không dám nói ra. Cho nên hôm nay cậu cứ an tâm mà ăn, dù sao cũng là đồ miễn phí, mà miễn phí thì ai mà không muốn!”

Lúc nói câu này trong mắt cô có vài tia đắc ý hả hê, Lăng Vi đại khái có thể tưởng tượng ra bộ dáng điên cuồng tiêu phí năm đó của Diệc Trúc rồi. Không thể không nói, Âu Chấn Gia thật sự rất cưng chìu Diệc Trúc, nếu không phải anh ta ngầm cho phép, Diệc Trúc làm sao có cơ hội tiêu hoang tiền của anh ta chứ. Giữa bọn họ chắc chắn có mối liên hệ tình cảm rất sâu, không thì Diệc Trúc đã chẳng hận anh ta đến vậy, thậm chí lúc trước còn gọi anh ta là “kẻ cặn bã”, câu “đánh mắng tức là yêu” dùng trên bọn họ tuyệt đối thích hợp.

Khi phục vụ đưa điểm tâm và cà phê lên, hai người nhìn lướt qua cô ta, Diệc Trúc tinh mắt, thấy một cô gái hình như quen quen, cô lục lại trí nhớ, vội nói với Lăng Vi: “Vi Vi, cậu nhìn thử xem cô gái kia có phải bạn học cũ của cậu không?”. Chỉ là lúc Lăng Vi nhìn qua thì đã không thấy bóng người rồi.

Cảnh vật nơi này tĩnh mịch, rất thích hợp để thương nghị nói chiệm phiếm, gặp bạn học cũng không có gì lạ nên Lăng Vi không coi trọng việc này, lại hàn huyên với Diệc Trúc. Hai người phụ nữ mấy hôm không gặp nói mãi vẫn chẳng hết chuyện.

Diệc Túc đang nói thì có một mùi hương nhẹ nhàng truyền đến, khiến cô rất dễ chịu, lúc đó giọng một người phụ nữ không xa đó vang lên: “Đây là mùi nước hoa mới mà nhà pha chế nước hoa D. Noah làm theo yêu cầu của khách sạn, là sản phẩm mà công ty Pháp mới tung ra thị trường Trung Quốc, nó mang phong cách pha trộn giữa lãng mạng cao quý của Phương Tây và thần bí hoàn mỹ của Phương Đông, đây cũng là chỗ độc đáo của khách sạn C-Art.”

Diệc Trúc liếc mắt nhìn, chính là người phụ nữ cô thấy lúc nãy, không ngờ cô ta sau khi ra ngoài lại vòng vào. Lúc Diệc Trúc quay đầu nhìn Lăng Vi, cô phát hiện vẻ mặt Lăng Vi có chút không được tự nhiên.

Lăng Vi tỏ vẻ bình thản, mỉm cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, Tòng An, cậu cũng đến đây.”

Mộ Tòng An khẽ gật đầu với hai người, lễ nghĩa chu toàn: “Mình cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn ở đây, không ngờ gặp cậu nên đến chào hỏi. Mình không làm phiền cậu chứ?”

Diệc Trúc theo bản năng cảm thấy người phụ nữ này có quan hệ không đơn giản với Lăng