
ng món ăn như tránh ăn cay, hải sản lạnh đều phải tránh xa.". Bà ta nói xong ánh mắt nhìn chăm chú về phía Lăng Vi và nói: "Cô phải chăm sóc cẩn thận, không để cho chồng cô không hút thuốc, không uống rượu còn có chuyện vợ chồng, chuyện này có thể tránh được cũng phải tận lực mà tránh....".
Vừa nghe những lời này, mặt Lăng Vi đỏ lên, cô lắc đầu: "Tôi không phải...."
Đáng tiếc lời con chưa nói xong, Húc Nghiêu liền kéo tay cô, tiếp nhận lời nói này: "Bác sĩ, tôi bị thương ở tay, còn phương diện kia thì hoàn toàn không có vấn đề"
Trong tích tắc Lăng Vi muốn lập tức mở cửa đi ra ngoài, nhưng sau đó bác sĩ nói một câu: "Anh ta là ai thế, thật ra tôi không biết anh ta". Cô thật sự không hiểu tại sao Húc Nghiêu lại có thể thích thú cùng bác sĩ nói chuyện như vậy.
Bác sĩ trợn mắt nhìn anh ta: "Theo tôi thấy anh như vậy, miệng vết thương còn chưa phục hồi đã không thể khống chế nổi cảm xúc, kết quả chỉ là đến lúc hưng phấn sẽ làm miệng vết thương rách ra, hơn nữa vết thương của anh rất nghiêm trọng, nếu vì một chút nông nổi mà hủy đi đôi tay này, tôi xem đến lúc đó các người khóc kể với ai...."
Nhìn mặt Húc Nghiêu từ từ đen đi, Lăng Vi thấy tâm trạng của mình bỗng nhiên tốt hơn, thoải mái hơn, không biết tâm trạng của cô bỗng nhiên vui lên, cô vỗ vỗ vai Húc Nghiêu, và nói: "Đúng như vậy, anh liền kiên nhẫn một chút, không phải là mười ngày nửa tháng, chúng ta còn nhiều thời gian".
Bác sĩ gật đầu nói: "Vẫn là phụ nữ biết cảm thông, nhưng mà em gái, em cũng đừng quá nóng vội, vết thương kia tầm mười ngày nửa tháng là tốt hơn thôi".
Nhìn Lăng Vi cũng bị nói, trên mặt Húc Nghiêu tươi cười cùng vui vẻ, anh nhíu mày nhìn Lăng Vi, ánh mắt dường như muốn nói: chúng ta cũng như nhau.
Rời khỏi bệnh viện, lúc hai người đều bị bà bác sĩ kia chế nhạo, tay phải của Húc Nghiêu vẫn rất linh hoạt, anh một tay kéo Lăng Vi đến trước ngực, cười nói: "Bà xã, chúng ta về nhà đi".
Lăng Vi lo lắng sẽ đụng trúng vết thương của anh, không dám đẩy ra, cô cũng nghĩ đến điều gì, sau đó ôm lưng Húc Nghiêu: "Ông xã....xã, anh cẩn thận 1 chút, đừng để ngã".
Hai chữ" ông xã" làm cho người ta cảm thấy thật mơ mộng viển vong, mà Húc Nghiêu nghe cô nói như vậy, cũng chỉ có cười cười. Ánh mắt của anh khóa chặt vào người Lăng Vi, ánh mắt uy hiếp nói: "Được, chúng ta về nhà, đợi đến lúc đó anh thu thập em".
Lăng Vi ngừng một chút, nghi ngờ hỏi: "Trở về nhà nào? Chúng ta còn phải tiếp tục ở lại âm sao?". Nghĩ tới điều này, lại suy nghĩ đến những chuyện xảy ra nhiều chuyện, trong đáy lòng của Lăng Vi cảm giác bất an lại tiếp tục dâng lên.
Húc Nghiêu nhìn về phía trước liếc mắt một cái, cười khổ mà nói:"Bây giờ chúng ta không cần trở về, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm". Anh nâng nâng cằm, ý bảo Lăng Vi nhìn xem.
Chỉ thấy gần chỗ đậu xe của họ, có vài cảnh sát giao thông đang đứng.
Lăng Vi khẩn trương nhìn Húc Nghiêu nói: "Thật ra thì bằng lái xe trong nước của em hết hạn rồi".
Húc Nghiêu trả lời vô cùng nghiêm túc: "Theo quy định thì không có bằng lái xe sẽ bị cấm 15 ngày không được lái xe và phạt 2000 đồng". Anh dẫn cô từng bước từng bước đến về phía cảnh sát giao thông.
Lăng Vi bị câu nói của anh dọa cho sợ, sau đó lôi kéo Lăng Vi đến phía cảnh sát giao thông , sau đó cảnh sát giao thông tránh ra, làm Lăng Vi nhắc nhở anh có thể đi, đáng tiếc ở mỗi chiếc xe đều có đăng ký, thật có thể dễ dàng tra được ai là chủ xe. Ánh mắt của Húc Nghiêu như muốn nói: "Yên tâm xe đều có tên của chủ xe, cảnh sát muốn tra cứu, cứ việc tìm người đó".
Lăng Vi đột nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc nhìn lời nói của Húc Nghiêu: "Thì ra là vậy, khó trách anh lại trấn định như vậy. Anh thật đúng là...."
Xe của Húc Nghiêu đã bị đám người kia đập tan tác, Ugo cùng âm mời người đi kéo xe về, mà xe Lăng Vi lái cũng là xe của M. Đáng thương M, khi anh ta trở về sẽ bị mời vào đồn cảnh sát rồi.
Nghe nói vậy, Húc Nghiêu cũng cười cười: "ngược lại âm cũng không có việc gì, vì chiếc xe kia không phải của cậu ấy"
Lăng Vi nghi ngờ hỏi: "Không phải của anh ta, chẳng lẽ là của Ô Qua? Mà em nghe là âm mở khóa mà".
"Chẳng qua chỉ là mở khóa thôi, còn chủ nhân của chiếc xe lại là của người khác". Trên mặt anh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng cùng tự tin.
Một câu nói khác lại khiến Lăng Vi tò mò, cô còn muốn nói điều gì, lại nghe Húc Nghiêu nhếch miệng nở nụ cười: "chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm". Nói xong anh dùng tay phải kéo Lăng Vi, mang cô đi về hướng khác.
Khi Lăng Vi thấy được bảng chỉ đường, cô hiểu rõ câu trong miệng Húc Nghiêu nói" chuyện quan trọng" rốt cuộc là gì.
Nói đến quán này, chính là thức ăn ngon. Ở thư viện cũng có một số sách nói về ẩm thực, trong đó có thể tìm được hai tấm hình cũ: trong đó có hình vào năm 1990 nói về ẩm thực đường phố lần đầu tiên được khai trương, được 14 người cắt băng khánh thành vô cùng khí thế. Mà ở cái thời đại những năm 90, một cái khách sạn mà có chỗ ẩm thực rất to. Kích thước to lớn thế kia giống như muốn đem tất cả ẩm thực ngon đến đây rồi. Trước đây, vào lúc Lăng Vi theo ba đến ăn, cũng có nhiều lần đến đây, nhưn