
ư trút nước vẫn phải tiếp tục huấn luyện, tổng huấn luyện viên Hắc Sát nói: ‘hứng nước mưa có thể giúp mọi người khoẻ mạnh lớn lên’, tôi nói con mẹ nó chứ!! Lão tử cũng không phải cây!! Tưới nước là có thể lớn lên?! Ngay cả một cái khẩu lệnh anh ta cũng có thể nói bằng năm sáu loại ngôn ngữ khác nhau, nếu không phản ứng kịp sẽ chê chúng tôi ngốc – tôi lớn bằng này vẫn là lần đầu tiên có quan hệ với từ ‘ngốc’!! Đêm khuya thì để cho chúng tôi leo núi lấy tình báo, theo như ghi chú trong bản đồ thì địa điểm lại là một ngôi mộ trong rừng trúc!! Tình báo chôn ở bên trong!! Kinh hồn bạt vía cầu thần khấn phật đào đất lật nắp quan tài lên thì ai ngờ có một bóng đen bỗng xuất hiện, là cương thi!!! Tôi sợ đến mức trái tim cũng ngừng đập, chân nhũn không bò dậy nổi!! Chiến hữu của tôi cầm xẻng đập con ‘quỷ’ này, kết quả bị đánh nằm úp vào trong quan tài, đã thế cổ họng còn bị trúng chiêu cầm nã thủ nằm bẹp dưới đất. Cuối cùng thì tôi cũng phản ứng được, hoá ra người nằm trong quan tài là phụ tá của huấn luyện viên!! Chẳng lẽ anh ta không sợ chúng tôi tìm không đúng chỗ, không moi anh ta ra được thì sẽ bị chôn sống hoặc buồn chết sao?? Lúc huấn luyện môn xạ kích thì đột nhiên bị đánh một gậy vào lưng, hoặc là có người cầm cái loa trích lời của Mao chủ tịch ở bên tai… Tổng huấn luyện viên thường mắng chúng tôi rằng khí thế còn không bằng cô gái mà anh ta xem mắt vào khoảng thời gian trước!! Nói rằng chúng tôi ăn mấy bát cơm là phí của, dáng người ngưu cao mã đại* còn không hung hãn bằng một cô gái trong thành phố!! Thật không biết cô gái anh ta đi xem mắt là nữ siêu nhân hay Mẫu Dạ Xoa nữa!!... Buồn bực nhất là tổng huấn luyện viên thường gọi chúng tôi là ‘Quả Táo’!! Quả Táo nát, Quả Táo xanh, Quả Táo chát, Quả Táo thối… Có trời mới biết anh ta kiếm đâu ra vốn từ ngữ phong phú như vậy!! Mỗi lần anh ta gọi như thế tôi đều rối rắm nghĩ đến ‘Thợ săn’!! Quá biến thái, không biết anh ta nghĩ những từ đó như nào nhỉ?...”
*Ngưu cao mã đại: Cao lớn
Đọc đến đây, Lâm Lung hơi ngạc nhiên, tổng huấn luyện viên mặt đen thích gọi người khác là Quả Táo?? Hơn nữa có thân thích với “Tiểu Long Nữ”, nói như vậy, nếu không phải họ Long thì chính là họ Dương?? Cảm giác này rất quen thuộc!! Cô vội vàng lấy điện thoại di động tìm quyển sổ có ghi thông tin địa chỉ của “Long Tuyền”, lại nhìn địa chỉ người gửi…
“Mẹ nó!! Tổng huấn luyện viên của bọn họ là anh chàng thiếu tá mình đã xem mắt lần trước!!” Lâm Lung vô cùng kinh ngạc, lúc trước Trác Nhất từng úp úp mở mở nói muốn đi đến nơi cực kỳ tuyệt vời. Không ngờ Long Tuyền lại là tổng huấn luyện viên của đơn vị bộ đội “cực kỳ tuyệt vời” ấy. Lúc trước cô vì trình độ học vấn và bằng tốt nghiệp đã cảm thấy anh rất trâu bò, nhưng không ngờ ngay cả thiên tài “Tiểu Nhất” cũng sẽ vừa mắng vừa nói ngưỡng mộ anh!! Vậy phải có bao nhiêu lợi hại??!!
Oa, không ngờ đi xem mắt sẽ gặp được một người phải nhìn lên để ngưỡng mộ!!
Nhưng là, không ngờ anh chàng này lại lấy đối tượng xem mắt để so sánh với lính thụ huấn!! Thật quá đáng, sao có thể so sánh những anh lính đen xì với một cô gái chứ? Hơn nữa, đối tượng xem mắt vào khoảng thời gian trước của anh ta… Lâm Lung nhìn trời suy nghĩ một lát, người có thể dùng từ “hung hãn” để hình dung hình như chỉ có mình cô thì phải?? Những cô gái bình thường sẽ không đánh tên háo sắc trên xe buýt như cô.
Nháy mắt cô liền nghĩ đến Trác Nhất nói là nữ siêu nhân hoặc Mẫu Dạ Xoa, một nỗi tức giận nho nhỏ dâng trào trong lòng. Phỉ báng!! Rõ ràng chính là phỉ báng hình tượng của cô!!!
Lâm Lung nhìn qua hộp giấy trong góc nhà đang đợi gửi qua bưu điện, trong đó là một cây tiêu inox không gỉ, còn có một bức thư được viết bằng giấy bình thường…
Nếu anh ta đã là một anh hùng được ngưỡng mộ, vậy thì phải bọc quà tặng đẹp hơn, long trọng hơn. Về phần thư, nghe nói trong bộ đội hễ có cô gái gửi thư đến thì mọi người sẽ cùng hưởng, vậy thì – đổi thành giấy viết thư có tẩm nước hoa!! Viết dài thêm một chút, thuận tiện nhờ anh ‘chăm sóc’ bạn học Tiểu Nhất thật tốt.
Hừ, dám nói xấu tôi, để xem tôi xử lý các người như nào!! Lâm Lung sờ cằm cười gian mấy tiếng, vô cùng mong đợi gương mặt nhăn nhó của Long thiếu và Tiểu Nhất.
Bữa trưa Lâm Lung tự mình xuống bếp nhanh chóng làm mấy món ăn sở trường mời bạn học, được ba người bạn tốt khen ngợi. Mọi người nhất trí cho rằng, ngoại trừ việc cô không thích dọn dẹp nhà cửa thì tất cả những điều kiện cần có của một người mẹ hiền vợ đảm cô đều có đủ, về sau cô cần chú ý đến khuyết điểm này nhiều hơn.
“Mình tìm một ông chồng thích dọn dẹp nhà cửa không phải là được rồi sao!” Lâm Lung không để ý trả lời.
“Lại thêm điều kiện à? Lúc còn học trung học cậu nói muốn tìm một người học khoa học tự nhiên để có thể dạy cậu toán lý hoá; đại học nói đối phương phải biết dùng máy vi tính để còn giúp cậu sửa; lúc mới làm việc thì nói phải tìm một người giỏi ngoại ngữ mới có thể đưa cậu ra nước ngoài du lịch; hiện tại lại thêm môt điều kiện phải biết dọn dẹp.” Viên Viện vui vẻ cười nói: “Mình nói này bạn học Lung Lung, cậu đang tìm chồng hay tìm một quản