Snack's 1967
Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 10.00/10/331 lượt.

lại không động nên chỉ có thể kéo bé đi từng bước một.

Cũng may cô bé này hiểu chuyện, ăn socola xong lại bắt đầu cất bước. Cuối cùng Lâm Lung cũng thở phào nhẹ nhõm. l.q,d Cô bé này chết sống không chịu đi, cô cũng không thể bỏ mặc hai mẹ con này một mình lên đường. Nếu thực sự làm như vậy thì cô có khác gì Long Tuyền đâu.

Ba người cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, từ nội thành Giang Đô dần dần đến gần trấn nhỏ. Có lẽ những ngôi nhà này được xây dựng có tính chống động đất kém hoặc vừa khéo được xây trên dải địa chấn, l0q4d dọc theo đường đi ngày càng xuất hiện nhiều nhà cửa hư hại. Lâm Lung từng có bệnh viêm mũi mẫn tính nên đeo khẩu trang mình vẫn mang theo bên người lên.

Lâm Lung lớn lên trong những năm hoà bình nên chưa từng gặp qua chuyện gì nguy hiểm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là cảnh hoang tàn khắp nơi.

Cửa sổ thuỷ tinh của những toà cao ốc không còn nguyên vẹn, ngân hàng bị sụp một nửa, có những ngôi nhà cao tầng thì đổ sụp xuống… Người đàn ông đầu băng vải nhuốm máu đang dùng hai tay bới đống gạch ngói bể ở ven đường, trong miệng chỉ thì thào hai chữ “vợ”*.

*Vợ: Nguyên bản là “lão bà”.

Lâm Lung không ngờ người phụ nữ kia vừa quay người bé gái sang hướng khác vừa dùng thân thể của chính chị ta để ngăn cản tầm mắt của cô bé, không để cô bé nhìn đến thảm cảnh này. Mỗi khi có động đất thì Lâm Lung và mẹ cô bé luôn nói lớn để có thể át đi tiếng kêu khóc của người đi đường, l-q/d vừa giải thích với bé gái rằng động đất chính là ông Trái Đất đang hắt xì! Ông ta vừa hắt xì một cái thì nhà cửa cũng sẽ run theo. Khi ông Trái Đất cảm thấy khoẻ rồi thì mặt đất sẽ không đung đưa nữa.

Hai người nhẹ giọng nói chuyện với bé gái thì có vẻ như trấn định nhẹ nhàng, nhưng hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch đã tiết lộ ra tâm tình khẩn trương của họ.

Lâm Lung nhớ tới hôm qua khi cô ở núi Thanh Thành, lúc nhìn thấy con rắn đã nói với Long Tuyền rằng trong đời cô chưa bao giờ sợ hãi như này. l'>q[d Hôm nay gặp phải động đất thì sự sợ hãi và chấn động này vượt xa ngày hôm qua. Bây giờ nghĩ lại thấy cuộc đời này của cô còn dài, không thể đảm bảo cái gì. Việc đời khó đoán, không có tuyệt đối.

Bất tri bất giác một giờ nữa đã trôi qua. Họ đi tới một ngã tư có giao thông hoàn toàn tắc nghẽn. Lâm Lung không tin vào năng lực nhận biết đường của mình lại mở bản đồ ra, xác nhận phương hướng cùng với người phụ nữ kia.

Nữu Nữu ngồi một bên nhân dịp mẹ mình không chú ý chạy tới một bếp lửa ven đường, nơi đó có một bà lão đang nấu cơm tối. Thật ra thì chỉ có nửa nồi cơm thừa cùng với mấy miếng rau quả nấu suông. Cũng không phải là đồ ăn ngon gì nhưng được cái là nóng hổi. Bé gái thấy vậy chớp mắt, nghe thấy bụng mình kêu lên, miệng khẽ nuốt nước miếng.

“Đừng vội, còn chưa nấu xong. Chờ lát nữa sẽ cho cháu một bát.” Bà lão nhìn Nữu Nữu, nhếch môi hiền lành cười một tiếng.

Nữu Nữu hoảng sợ giật nảy mình, vội vàng nói: “Không cần, con không đói bụng!” Sau đó tựa như con thỏ nhảy về bên cạnh mẹ. Mẹ của bé đã nói không thể tuỳ tiện ăn đồ của người xa lạ, Nữu Nữu là bé ngoan biết nghe lời.

Nghe được đoạn đối thoại của họ, Lâm Lung nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy bà lão kia đang ngoắc tay với mình, còn cười ha ha nói: “Có đói bụng không? Không chê thì lại đây ăn chút cơm nóng.”

“Không cần, chúng tôi cũng có, cám ơn!” Hai người lớn khéo léo từ chối ý tốt của bà lão. Người phụ nữ kia không mang thức ăn, nhưng chị ta cảm thấy xin Lâm Lung ít bánh quy mà chàng trai kia đã đưa cho cô cũng tốt hơn là ăn cơm thừa của người khác. Lúc trước chị ta đã thấy tận mắt Long Tuyền để đồ ăn thức uống vào trong ba lô của Lâm Lung.

Cô nương Lâm Lung vô tâm rốt cuộc được người khác nhắc nhở, bỗng nhớ tới bây giờ nên ăn cơm tối. Vì vậy cô lại lục ba lô của mình lên, sau đó tìm được bánh quy và hai gói đồ ăn liền màu xanh lá cây của quân nhân mà Long Tuyền để lại cho mình, phía trên có dán một tờ giấy nhắn của Long Tuyền: “A: cơm chiên thập cẩm, cơm chiên lạp xưởng. B: mì xào thịt băm nấm hương, mì xào thịt. Hâm nóng trên 15p, cách sử dụng nhìn trong hướng dẫn.”

Anh không những cho cô socola mà còn chuẩn bị cơm tối cho cô!

Lâm Lung ngẩn ra, sau đó thấy được dưới đống đồ ăn là túi chữa bệnh có hình dấu thập đỏ, ở dưới cùng là một chiếc áo gió màu xanh đen. Vừa lúc có một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Lung thuận tay mặc áo lên. Áo của Long Tuyền cô mặc tất nhiên sẽ rất dài, mặc dù không vừa vặn nhưng vẫn ấm áp. Lúc trước đi đường thì không cảm thấy lạnh, nhưng khi dừng lại nghỉ chân mới phát hiện thời tiết đã thay đổi, hy vọng trời sẽ không mưa.

Tìm một chỗ an toàn

ở bên đường ngồi xuống. Lâm Lung phân chia túi cơm cho mẹ con Nữa Nữa, sau đó hai người dựa theo hướng dẫn bắt đầu làm bữa tối. Không hổ là sản phẩm của quân đội, so với mì ăn liền gì đó còn tiện lợi hơn. Không cần bếp, chỉ cần đổ nước lạnh vào trong túi, làm nóng lên là có thể dùng.

Giữa đường dừng lại để ăn bữa tối, 15p sau Lâm Lung mở túi thực phẩm màu bạc ra, đổ ít tương ớt vào trong chiếc túi nóng hổi, trộn đều rồi bắt đầu tận hưởng mì xào nấm với thịt băm thơm ngát