
. Trên đầu gối đặt túi nhiệt sau khi đun nóng bữa cơm tối còn có thể làm túi sưởi ấm. Dường như tất cả đều rất tốt, thế nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy trong lòng không có tư vị gì.
Sau khi Long Tuyền xoay người đi, Lâm Lung mắng anh trăm ngàn lần ở trong lòng, nhưng cuối cùng lại phát hiện người này để lại những thứ tốt nhất, cần thiết nhất cho cô. Đến giờ phút này, cô không biết nên oán anh hay cảm tạ anh.
Đang suy nghĩ miên man thì có sáu khách du lịch khác từ Thành Đô tới. Nghe mấy người họ nói là sinh viên đại họccùng nhau đi du lịch, mới trốn ra được từ miếu Nhị Vương, thấy Lâm Lung và bà lão kia đang ăn cơm thì mấy thanh niên trẻ tuổi rất là hâm mộ, thậm chí họ còn hỏi thăm có thức ăn thừa không, có thể chia cho bọn họ một ít hay không, giá cao cũng không sao.
Bà lão kia không nói hai lời dứt khoát đưa hết nồi cơm còn lại một ít cho bọn họ, còn cười nói. “Gạo và thức ăn của nhà bàđều ở dưới kia, đợi có người giúp một tay đào ra được thì có thể ăn no. Các cháu về Thành Đô, phải ăn một chút gì đó mới có sức mà đi bộ!”
Mấy thanh niên nhìn nhau một cái, đẩy một người lên phía trước đại biểu cho cả nhóm đưa cho bà 100 đồng, liên tiếp nói tiếng cám ơn.
“Không... không cần tiền! Chỉ là cơm thừa mà thôi, tiền bạc gì chứ!” Bà lão kiên quyết không chịu lấy, dứt khoát để tiền ở trên đất.
Lâm Lung thấy vậy cũng đi tới, lấy ra 100 đồng:” Bà lão, bà hãy nhận đi. Nhà cửa của bà cũng đã sụp rồi, sửa nhà cũng cần tiền đúng không? Coi như chúng cháu đang học Lôi Phong* làm chuyện tốt đi.”
*Lôi Phong( 18 tháng 12, 1940-15 tháng 8,1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân.
“ Đúng vậy đúng vậy, bà hãy nhận đi!” mấy người thay nhau khuyên, bà lão vẫn dầu muối không vào không nhận tiền. Cuối cùng mấy người sinh viên quyết định ở lại giúp một tay đào gạo từ trong đống hoang tàn kia ra xong sẽ rời đi.
“ Không cần không cần! Các cháu không phải làm! Nhất định Chính phủ sẽ phái người đến giúp!” Bà lão khoát tay lia lịa.
“ Mọi người đều gặp nạn, cùng giúp nhau thôi! Cám ơn bà đã cho cơm! Đời này chúng cháu cũng chưa từng ăn bữa cơm nào mà thơm như vậy!” Các sinh viên đại học chẳng hề để ý cười cười, trong đôi mắt khó nén được nước mắt. Bọn họ cũng không quan tâm đến bà lão, tự nguyện chuẩn bị giúp một tay.
“ Ở chỗ tôi còn ít thức ăn, ăn xong rồi làm.” Lâm Lung nhìn bọn họ xắn ống tay áo, bắt đầu chuyển gạch thì vội vàng lấy bánh quy và socola của mình ra. Nhưng cô không cho hết, quỷ thần xui khiến thế nào mà giữ lại hai thanh.
Chút đồ ăn này tất nhiên không đủ cho tám thanh niên, cũng chỉ đủ nhét kẽ răng mà thôi. Lâm Lung nhìn túi đồ ăn mì xào rau thịt một chút, có hơi do dự. Sức ăn của cô ít, một gói đồ ăn như vậy dĩ nhiên ăn không hết. Vốn giữ lại dấu đồ ăn riêng, giờ khắc này quả thật cảm thấy giống như làm điều ácnên bị trời phạt!
Vì vậy, Lâm Lung cười nhìn mấy sinh viên kia, nói: “ Ở chỗ tôi còn có gói mì xào, ai trong số các cậu sẽ ăn?”
“Đây là của chị...” Nhóm sinh viên cũng chỉ nhìn cô mà không vươn tay nhận lấy.
“Các cậu nhìn người tôi nhỏ sao ăn được nhiều như vậy? Cầm đi, đừng lãng phí.” Lâm Lung dứt khoát nhét gói mì xào vào trong tay một sinh viên.
“Ôi, vậy thì cám ơn chị! Vừa rồi tôi cảm thấy cái này rất thơm!” Thanh niên kia hơi từ chối rồi nhận lấy, lại cười đưa cho bạn học của mình:” Muốn không?”
“ Muốn!”Bạn học kia cũng không từ chối, trực tiếp xé túi ra ăn.
Lâm lung cảm thấy rất kỳ quái, tại sao những sinh viên này lại chỉ để cho một người ăn? Sao không chia ra?
“ Bởi vì cậu ấy có thể ăn hết!”
“ Cậu ấy là thùng cơm!” mấy thanh niên đồng thanh cười trả lời nghi vấn của Lâm Lung, còn rối rít trêu ghẹo:” Ăn nhiều thì sẽ làm nhiều!”
“ Không vấn đề gì!” Thanh niên kia nâng cánh tay đầy bắp thịt ra, khoa tay múa chân làm thành tư thế của lực sĩ khiến mọi người cười to.
Tiếng cười sang sảng xuyên thẳng trời xanh, tạm thời đuổi đi lo lắng do động đất đưa tới.
Thật là một đám người dễ thương, người mẹ dễ thương, sinh viên dễ thương. Rõ ràng là những người không quen biết nhau lại có thể không vì bất kỳ điều kiện và lợi ích gì mà giúp đỡ nhau, giữa bạn học chung lớp cũng có thể thấu hiểu nhau.
Lâm Lung thấy cảnh này, bỗng cảm thấy lỗ mũi chua xót, hốc mắt lại bắt đầu trơn ướt...
Sau khi ăn bữa tối xong, Lâm Lung và mẹ Nữa Nữa cảm thấy mình ở lại đây cũng không giúp đỡ được gì nên chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Bỗng có một người đàn ông gần 30 tuồi che trán rỉ máu vộ vàng đi qua trước mặt hai người, trong kẽ ngón tay còn có máu tươi đang rỉ ra. Dường như chân cũng bị thương không nhẹ, đi khập khễnh trên đường nhỏ xuống không ít máu tươi.
“ Anh...anh chờ một chút!” Lâm Lung thuận tay kéo người đàn ông kia lại:” Tôi có băng gạc, để tôi băng bó cho anh!”
“ Không cần! Tôi không có thời gian!” Người đàn ông kia không quay đầu lại, hất tay một cái tiếp tục đi về phía trước, đẩy Lâm Lung lảo đảo.
Lâm Lung bĩu môi hô lên với bóng lưng của anh ta:” Không có thời gian cũng cần băng bó vết thương sơ qua c