Polaroid
Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 7.00/10/336 lượt.

thanh Trần Hi vẫn run run, nhưng câu nói lại là kiên định. Bởi vì bé biết Lâm Lung rời đi cũng là giúp bé.

“Ừ! Hi Hi thật dũng cảm, giỏi lắm! Chị rất bội phục em! Vậy chị đi qua đó nhé!” Lâm Lung nhẹ giọng khen ngợi cô bé, sau khi khích lệ và an ủi thì cầm kẹp vẽ của mình lên chạy nhanh về phía đội ngũ cứu viện màu xanh ô liu kia.

Trong khi chạy nhanh đến, đôi mắt cô đảo qua cầu vai của mọi người, sau đó vọt thẳng đến trước mặt một người có một vạch hai sao cấp Trung tá là cao nhất, khó thở hỏi: “Xin hỏi, anh là người chỉ huy sao?”

“Vâng.” Trung uý trẻ tuổi không hiểu nhìn về phía Lâm Lung, thấy cô mặc áo quân dụng có màu xanh lá cây to hơn cơ thể mình. l-q/d Trong lỗ múi có nhét hai tờ giấy, mặc dù cách ăn mặc rất kỳ quái nhưng lại rất xinh đẹp, tiếng phổ thông cũng không phải tiêu chuẩn một cách bình thường, rõ ràng là người thành phố.

Đồng chí Trung uý rất nghi ngờ vì sao người thành phố lại xuất hiên ở nơi này, tại sao lại gọi mình. Thậm chí anh ta còn cảm thấy Lâm Lung hơi phiền, quấy rầy bản thân anh ta bố trí nhiệm vụ, trì hoãn thời gian cứu viện.

“Cầm lấy, là bản vẽ đơn giản mặt bằng trường học. Còn có bản đồ định vị những người bị thương, cộng thêm bản đồ sáu khu, l-q.d mỗi tấm có hai bản sao.” Lâm Lung mở kẹp vẽ ra rút ra một xấp giấy A4 đưa cho Trung uý mặt đen: “Chỉ có phía ngoài và những nơi tôi đi đến được mới có ghi chú, còn bên trong thì tôi hết cách rồi. Tiếp theo phải dựa vào các anh!”

“Cô… Cô vẽ!” Trung uý kinh ngạc nhìn bản đồ định vị, anh ta thật không ngờ một cô gái thành phố nhỏ bé lại có thể mang đến cho anh ta một kinh hỉ lớn như vậy. Nét vẽ ngang dọc trên bản đồ thẳng tắp, nội dung rõ ràng minh xác, quả nhiên là một hoạ sĩ có nền tảng hội hoạ vững chắc. l,q;d Ngoài ghi chú nơi cần cứu viện, còn dùng vòng tròn màu xanh với độ đậm nhạt khác nhau để biểu hiện sức sống của mỗi sinh mệnh. Hình tam giác màu đỏ đại biểu mức độ cứu viện khó hay dễ; hình vuông nhỏ màu xanh biểu thị số người nhiều hay ít. Ghi chú trên bản đồ vô cùng chuyên nghiệp, rất hữu dụng.

Không đợi Lâm Lung trả lời, Trung uý đã không chút lề mề lập tức phân phát bản đồ định vị cho các phó trung đội trưởng, sắp xếp bọn họ phối hợp với nhau bắt đầu cứu viện. l'q;d Cuối cùng còn sắp xếp hai nhóm giải phóng mặt bằng để họ đi cách ly các thôn dân bình thường. Một là để tránh cho những người dân vô tội bị thương, hai là không hy vọng những người không có kinh nghiệm cứu hộ càng giúp càng rối.

Lâm Lung ở bên cạnh xen vào nói: “Nên rời đi đã rời đi, tất cả những người không giúp được gì đều bị chặn ở bên ngoài.”

Trung uý vùi đầu gian khổ, Long Tuyền là người dẫn đầu ba tổ nhân viên cứu viện bình thường, khách khí nói: “Tôi hiểu cô cũng đang vội vã muốn cứu người, nhưng bây giờ chúng tôi đã tới rồi, nên để những người chuyên nghiệp tiếp nhận công việc này để tránh xảy ra những việc ngoài ý muốn.”

“Các anh là công binh? Các anh đã từng học qua lớp cứu viện động đất? Anh cảm thấy bọn họ rất chuyên nghiệp trong việc cứu viện?” Lâm Lung liên tục ném ra ba vấn đề, Trung uý kia bị nghẹn không cách nào lên tiếng.

Dĩ nhiên bọn họ không phải công binh, giờ này sao có thể lập tức triệu tập mấy trăm công binh chạy đến cứu viện? Tất nhiên chưa học qua việc cứu viện động đất, những năm gần đây nơi này chưa từng xảy ra động đất mạnh như vậy, vì vậy cũng chỉ hiểu sơ qua mà thôi. Về phần những thôn dân cứu viện kia có chuyên nghiệp hay không, thật ra thoạt nhìn thì rất chuyên nghiệp, tối thiểu khi vừa tới nơi này anh ta đã rất kinh ngạc, bởi vì những người này không được người thuộc chính phủ lãnh đạo mà vẫn có thể triển khai công việc đâu vào đấy.

“Nếu thật sự muốn đuổi những người này ra khỏi đây thì anh đi nói với anh ấy một tiếng đi.” Lâm Lung vươn một ngón tay được bọc vải ra chỉ về phía bóng lưng đang cúi xuống của Long Tuyền, anh đang hô khẩu hiệu mọi người đồng lực nâng phiến đá lên: “Anh ấy là người dẫn đầu.”

“Quân nhân?” Trung uý cảm thấy phương thức anh hô hào rất quen thuộc, chỉ có quân sĩ đã từng chân chính mang binh mới có thể có giọng nói đầy khí thế và có cảm giác như vậy.

“Đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, phó đoàn cấp Trung tá, được nghỉ phép nên đi ngang qua đây.” Lâm Lung nghịch ngợm nhíu mày với Trung uý, không ngoài dự liệu thấy được anh ta trừng lớn hai mắt, so với bóng bàn còn tròn hơn.

Phó đoàn! Tôi mới chỉ là phó liên mà thôi! Trung uý chạy nhanh đến trước mặt Long Tuyền, đợi đến khi công việc cứu viện chấm dứt mới quy củ hô một tiếng “Báo cáo!”. Chờ đến khi kiểm tra chứng nhận sĩ quan của Long Tuyền xong thì anh ta càng thêm khách khí hỏi thăm thủ trưởng có chỉ thị gì hay không.

“G9:I11 này để chúng tôi, những nơi khác cậu làm chủ. Đừng nói nhảm, mau cứu người.” Long Tuyền nhìn Trung uý một cái, sau đó lưu loát chào theo tiêu chuẩn nhà binh với cậu ta.

“Rõ!” Trung uý vội vàng chào lại, sau đó lau đi một lớp mồ hôi lạnh rồi vùi đầu vào công việc cứu hộ. Chỉ vì ánh mắt kia của Long Tuyền thật quá lạnh lẽo bén nhọn, toàn thân toả ra khí thế bất phàm ép anh ta khó mà chịu được. Trung uý rất may mắn đ