
hoang tàn ra, hơn nửa gương mặt bụi bặm bị mưa cọ rửa để lộ ra một gương mặt xanh đen mà trắng bệch.
Lâm Lung nhìn cậu bé bị ôm ở trong ngực Long Tuyền, sau đó được đưa đến một hàng lều đơn giản dành cho người bị nạn nhẹ nhàng đặt xuống đất….. Cô đứng sững sờ tại chỗ một hồi lâu, sau đó được Long Tuyền gọi mới đi tới bên cạnh Nhạc Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt nóng bỏng chảy xuống lẫn vào nước mưa chảy xuống trên đất, sau đó biến mất không còn dấu vết.
“Anh…… Tiêu của anh, còn có thể thổi không?” Lâm Lung nghẹn ngào hỏi.
“Xin lỗi…..” Long Tuyền nhìn cây tiêu được giắt bên hông đã bị chà đạp không thành hình dạng, rất khó xử.Đây là quà tặng đầu tiên là Lâm Lung tặng anh, vậy mà đã bị huỷ rồi. Chỉ vì một giây kia khi anh vọt vào trường học đã không coi vật này là nhạc khí, mà chỉ cho rằng đây là một công cụ có thể sử dụng như gậy gộc.
“Ý của em không phải như vậy.” Lâm Lung dùng ống tay áo lau nước mắt, sau đó lấy cây tiêu được làm từ vỏ đạn ra đưa cho Long Tuyền: “Anh thổi bài ‘thuỷ thủ’ của Trịnh Trí Hoá* có được không? Nhạc Thiên thích bài hát này nhất, em dạy cậu bé hát…. Ba cậu bé qua đời ngoài ý muốn, người mẹ thì vất bỏ cậu bé đi theo người khác, chỉ có bà nội dựa vào việc thu thập phế liệu mà nuôi sống hai bà cháu. Em dạy cậu bé phải kiên cường, phải lau khô nước mắt nhìn về phía trước…. Nhưng, chính em cũng cảm thấy bản thân mình không đủ….. không đủ dũng cảm…..” Lâm Lung vừa nức nở, vừa nói đứt quãng.
*Trịnh Trí Hoá: là một ca sĩ Đài Loan. Khi lên ahi, ông bị bệnh bại liệt và vĩnh viễn bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Ông bắt đầu sự nghiệp của mình ở cuối những năm 80 và được hưởng thành công lớn và phổ biến trong những năm 1990 ở cả Đài Loan và Trung Quốc. Ông tuyên bố nghỉ hưu vào tháng Giêng năm 1999, nhưng vào năm 2005, ông tái xuất hiện.Bài hát nổi tiếng nhất của ông là ‘Thuỷ thủ’ và ‘Sao đèn’.Đó là bài hát pop hay nhất trong 1992 – 1994.Trịnh Trí Hoá hiện đang sống tại Bắc Kinh.
Sau đó, trong tiếng tiêu nức nở nghẹn ngào do Long Tuyền thổi, cô rút khăn ướt ra bắt đầu nghiêm túc lau sạch gương mặt và hai tay của Nhạc Thiên, êm giọng nói: “Chị lau giúp em, sạch sẽ lên đường. Nguyện vọng của em chị sẽ giúp em thực hiện, sẽ không có tiếc nuối, yên tâm….”
Chờ đến khi nhạc khúc bắt đầu vào bài thì Lâm Lung tựa như an ủi chính mình, nhẹ hát: “
“…..
Anh nói chút đau đớn trong mưa gió này tính là gì, lau khô nước mắt không phải sợ, ít nhất chúng ta còn có giấc mơ.
Anh nói chút đau đớn trong mưa gió này tính là gì, lau khô nước mắt không nên hỏi tại sao.
…..
Tự do hô hấp trong không khí mang theo vị mặn, bên tai truyền đến tiếng còi và tiếng thuỷ thủ cười nói.
Vĩnh viễn chôn tại nội tâm lời nói của thuỷ thủ, anh nói chút đau đớn trong mưa gió này tính là gì, lau khô nước mắt không phải sợ, ít nhất chúng ta còn có giấc mơ.”
Tiếng hát trong trẻo đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh, thậm chí còn có người ngân nga theo cô. Ca khúc quyết chí như vậy được hát trong không khí bi thương như anủi tâm hồn tịch mịch của mọi người.
Sau khi lặp lại vài lần, Long Tuyền lại thổi lên một bài hát khác của Trịnh Trí Hoá có tên ‘Đừng khóc, người mà anh yêu nhất.” Khúc nhạc mang theo nỗi ưu thương, lời ca cũng rất hợp với tình hình hiện tại khiến Lâm Lung không tự chủ được ngâm nga theo.
“Đừng khóc người mà anh yêu nhất, tối nay tôi như hoa quỳnh nở rộ.
Điêu tàn trong khoảnh khắc đẹp nhất, nhưng nước mắt em vẫn chưa khô.
Đừng khóc người mà tôi yêu nhất, có biết tôi sẽ không tỉnh nữa.
Trong bầu trời đêm đẹp đẽ này, giấc mộng của tôi là trở thành một ánh sao rực rỡ.
Có nhớ tôi đã từng kiêu ngạo nói, tôi đã từng tới thế giới này.
Không cần nói cho tôi biết vĩnh hằng là gì, tôi bị huỷ diệt trong thời khắc rực rỡ nhất.
Không cần nói cho tôi biết thành thục là gì, chính là tôi vừa bắt đầu đã phải kết thúc…..”
Tiếng hát linh hoạt không ngừng biến đổi vang vọng một lần lại một lần trong sân thể dục trống trải.
Giọng của Lâm Lung không tính là vô cùng xuất sắc, thế nhưng khi tiếng hát được phát ra từ tận đáy lòng kết hợp với tiếng tiêu của Long Tuyền cũng đủ khiến người nghe rung động. Thậm chí có không ít kí giả truyền thông trong lúc vô thức đã lia ống kính về phía người đàn ông đang đứng thẳng tắp thổi tiêu trong màn mưa nhỏ và cô gái ngồi bên chân anh vừa khóc vừa sửa sang lại chân dung của đứa bé đã chết.
Long Tuyền không muốn xuất hiện trong ống kính nên anh ngừng thổi, nhanh chóng đeo khẩu trang lên rồi nghiêng mình ra khỏi tầm nhìn của ống kính, tiếp tục tham gia cứu trợ. l/q\d Mà Lâm Lung đang mặc áo xung kích thì không hề để ý đến những máy quay phim, máy chụp ảnh kia, cô vẫn chăm chú hát, giúp Nhạc Thiên lau mặt, cô còn lấy mỹ phẩm không thấm nước của mình ra để cải thiện sắc mặt của cậu bé.
Một phóng viên nào đó không nỡ quấy rầy Lâm Lung nên chỉ xem cô như là bối cảnh phía xa, sau đó mượn tiếng hát của cô để nói với khán giả trước màn ảnh một câu: “… Có rất nhiều đứa nhỏ đáng yêu đã đến thế giới này, nhưng lại mất đi trong thời khắc tuyệt đẹp nhất. l.q'd Tôi tin rằng