The Soda Pop
Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323465

Bình chọn: 10.00/10/346 lượt.

, mà người trong nghề là Trịnh Yên Nhiên thì học bồi dưỡng, sau đó được giữ lại ở bệnh viện để làm bác sĩ. Tối nay đến phiên chị trực tại tầng nội trú này.

“ Tầng này hầu hết là những học sinh tiểu học may mắn sống sót? ” Lâm Lung ở trong phòng làm việc điền vào đơn đăng ký tình nguyện, cô cảm thán: “ Vậy khẳng định có không ít đứa bé đã từng nói chuyện với em. ”

Trịnh Yên Nhiên rót một cốc nước đặt trên bàn cho cô, cũng dùng giọng cảm thán nói: “ Lá gan em quá lớn, chị không dám đi theo tổ đến khu vực gặp nạn để cứu trợ, được điều đi đến là chuyên gia có kinh nghiệm lâu năm! Vậy mà em còn ở đó lâu như vậy! Tối nay có thể ngủ không? ”

“ Em cũng không cố ý đi, trong lúc đi du lịch ngẫu nhiên gặp phải. Em cũng sợ buổi tối mình sẽ khó ngủ nên mới cần người giám sát. Giúp em tìm một người đi, sáng mai khẳng định có rất nhiều người đăng ký, những giáo sư tốt cũng phải sắp xếp trước. ” Lâm Lung ngừng viết, cầm chén nước cười một tiếng như lấy lò;ng Trịnh Yên Nhiên.

“ Em muốn tìm giáo sư nào? Để chị giúp em xem lịch trực tối nay. ” Chị mặc áo dài trắng của bác sĩ cầm con chuột bắt đầu ấn vào wedsite của bệnh viện.

“ Em không có yêu thích đặc biệt nào, chỉ hy vọng là một người đẹp dịu dàng mà thôi. ” Lâm Lung khẩn cầu, nhận được một cái liếc mắt.

“ Đồ háo sắc! Ngày mai cho em gặp giáo sư Mộ, cô ấy có được không? Coi như là phù hợp với yêu cầu người đẹp của em! ” Trịnh Yên Nhiên vỗ ót Lâm Lung, sau đó nhanh chóng liên lạc với đồng nghiệp, hẹn ngày mai thêm một số thứ tự cần được tư vấn. Theo nguyên tắc thì khi tư vấn tâm lý cần tránh người quen bạn bè người thân, nên cô không thể làm người giám sát của Lâm Lung, chỉ có thể dùng hết khả năng giúp mấy việc nhỏ mà thôi.

“ Cảm ơn! Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên. Chị Yên Nhiên, cho em thêm vài viên thuốc ngủ đi. ” Lâm Lung ý thức được mấy ngày nay mình vẫn luôn bận bịu, vẫn chưa chân chính nằm lên giường nghỉ ngơi nên rất có thể sẽ bị cảnh tượng tai nạn ảnh hưởng mà khó ngủ.

“ Chị không thể cho toa thuốc liên quan đến thần kinh, tự em chịu đựng một đêm đi. Hoặc là đi sang phòng cấp cứu hỏi xem. ” Trình Yên Nhiên tiếc nuối lắc đầu một cái, sau đó viết một tên vào bảng tên tình nguyện rồi đưa cho Lâm Lung: “ Xong rồi, Lâm Tịch ở giường số 32, em đi đi. 8h50 tắt đèn phòng, tranh thủ thời gian.”

Lâm Lung vác đàn tỳ bà của mình lên, trước khi ra cửa còn quay đầu lại hỏi: “ Chị có tham gia vào việc tư vấn tâm lý cho các em nhỏ chứ? Có thể nói đơn giản tình huống của Trần Hi cho em được không? ”

Sau khi nghe xong, Trịnh Yên Nhiên hộc máu nói: “ Lâm muội muội, đạo đức nghề nghiệp em học là để uổng phí à? Nguyên tắc giữ bí mật! ”

“ Có thể nói một ít mà, coi như nhắc nhở để em tránh việc không cẩn thận đạp phải mìn mà thôi. ” Lâm Lung lắc lắc ống tay áo Yên Nhiên, nháy nháy mắt, cuối cùng nhận được câu nhắc nhở ngắn gọn: “ Đến giờ Trần Hi vẫn không có người thân đến thăm. ”

Lâm cô nương hài lòng phất tay một cái, điều chỉnh nét mặt mình về trạng thái thoải mái nhất, bộ dáng thân thiện nhất đi thẳng về phía phòng bệnh.

9h40 tối, năm người nhà họ Long ngồi quanh phòng khách, vừa ăn trái cây vừa xem tin tức buổi tối. Hầu như các kênh đều đưa tin về vụ động đất, các loại cảm xúc bi thương, đau buồn, kinh ngạc, kiên trì tràn ngập. Long Tuyền thỉnh thoảng nhắn tin cho Lâm Lung, biết được cô đã an toàn về đến nhà cọ rửa bồn tắm, chuẩn bị tắm để thư giãn.

“ Em ... mở tivi chưa? ” Long Tuyền do dự một lát, cuối cùng không nhịn được khuyên nhủ: “ Tốt nhất không nên xem TV, mở đĩa VCD hoặc nhạc nhẹ, tin tức trong TV có thể khiến em không thoải mái. ”

“ Sợ sinh ra tác dụng phụ? Không sao, em có thể chịu được ^_^ ” Lâm Lung trả lại cho anh một gương mặt tươi cười, lại giải thích: “ Lúc ở bệnh viện em gặp phải đội phỏng vấn của đài truyền hình, nghe nói lập tức sẽ phát đi, em xem một đoạn quay về phía mình rồi tắt đi. ”

Lên TV rồi ư? Long Tuyền đang soạn tin nhắn muốn hỏi là kênh nào, bỗng nghe được một tiếng hát dễ nghe được đệm bằng đàn tỳ bà từ TV truyền đến: “ Mỗi một lần đều trở nên mạnh mẽ trong nỗi cô đơn. Mỗi một lần, cho dù bị thương rất nặng cũng không rơi lệ. Tôi hiểu rõ, tôi vẫn còn một đôi cánh vô hình. Dẫn tôi bay, bay qua tuyệt vọng ... Rốt cuộc tôi cũng có thể bay lượn, dụng tâm ngắm nhìn không sợ hãi. Nơi nào có gió, sẽ bay rất xa ... ”

Trong màn hình là một cô gái đang ngồi trước giường bệnh, vừa đánh đàn vừa hát cùng với bốn người bạn nhỏ.

Tư thế ngồi của cô rất đoan trang, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt có tay, trên đầu là một búi tóc rối bù, mặc dù không mang bất kỳ đồ trang sức nào nhưng vẫn toát lên phong cách thanh nhã tựa như tiên nữ. Gương mặt cô chỉ lộ diện một phần ba, nhưng từ góc độ có thể thấy được khóe miệng hơi cong lên, kết hợp với tiếng hát êm ái là có thể suy đoán giờ phút này nhất định cô đang nở một nụ cười ngọt ngào, nét mặt dịu dàng.

“ Người đẹp cổ điển! ” Lưu Điền xem TV chậc chậc cảm thán, sau đó trên cánh tay lập tức nhận được cửu âm bạch cốt trảo của vợ mình.

Long Tuyền chỉ vào bóng lưng của Lâm Lung trong ống kính, cười nói: