pacman, rainbows, and roller s
Duyên Đến Là Em

Duyên Đến Là Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323480

Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.

mộng, sau một khoảng thời gian mới từ từ tốt lên. Chỉ cần tìm được chuyện quan trọng hơn để làm thì sẽ không còn quan tâm đến kích thích lúc trước bản thân gặp phải nữa, ” Long Tuyền dùng chính bản thân mình làm ví dụ thực tếm hàm hồ tìm từ ngữ che dấu tình hình lúc đó không chỉ đơn giản đối diện trực tiếp với tử vong của người khác, mà là tự tay đoạt tính mạng của họ.

“ Em sẽ bận rộn. ” Lâm Lung bắt đầu đếm ngón tay nói cho Long Tuyền biết kế hoạch của mình: “ Sáng sớm ngày mai đến trung tâm tâm lý tại Hoa Tây tìm giáo sư cố vấn, sau đó đến hồ sen mua bút, giấy vẽ, đất sét, đồ chơi trí tuệ đưa đến cho các bạn nhỏ trong bệnh viện. Ý định của em là làm tình nguyện viên dạy chúng ca hát, vẽ tranh, đánh đàn ... để giúp bọn chúng có thể tìm được sở trường mà mình cảm thấy hứng thú, dùng đồ dùng học tập để tạo thành lực chống đỡ mới trong cuộc sống để chúng có thể thoát khỏi cảm xúc của mình, xác định được phương hướng và mục tiêu của bản thân. Ừm, em còn phải về nhà an ủi cha mẹ. ”

“ Ừ, kế hoạch này không tệ, rất phong phú, rất có ý nghĩa. Ngày mai anh đi với em. ” Long Tuyền cười khẽ, quả nhiên anh đã không nhìn lầm người, cô bé này không cần anh quá mức lo lắng, tự bản thân cô có thể vượt qua ngăn cách thoát khỏi lo sợ.

Nghe Long Tuyền muốn về nhà với mình, Lâm Lung lập tức xù lông lên: “ Hả, cái gì? Anh theo em về nhà?! Không nên, sao có thể nhanh như vậy gặp cha mẹ, chúng ta mới quen nhau có một ngày thôi! ”

“ Là hai ngày! ” Long Tuyền sửa lại. Mặc dù chỉ quen nhau không tới hai ngày, nhưng anh đã sớm có ý với Lâm Lung, lại thêm vấn đề ngày nghỉ chỉ còn dư lại 12 ngày nên tất nhiên anh muốn cả hai gặp người lớn hai bên, sớm ngày cưới cô về nhà. Thật không nghĩ đến chưa mời Lâm Lung đến nhà mình thì cô đã phản đối rồi. Như vậy tối nay vẫn không nên nói, tránh việc kích thích khiến cô càng thêm không ngủ được.

Binh pháp có nói: bức tác phản binh, tẩu tắc thế giảm; Khẩn tắc vật bách, tán nhi hậu cầm*. Nói cách khác không nên quá mức ép sát, cần phải chờ đợi, vờ tha để bắt thật mới có thể hàng phục kẻ địch. Dù sao cũng còn 12 ngày, tiến hành theo chất lượng vậy. Nghĩ như thế Long Tuyền nói: “ Vậy anh làm tài xế cho em, đi mua đồ cùng em, đưa em về nhà, chỉ về đến cửa mà không vào nhà, có được không? ”

*Hai câu nói này trong binh pháp tôn tử, thuộc kế 16: Dục cầm cố túng. Hai câu này có nghĩa là bức địch không đường chạy địch sẽ quay lại đánh, để địch chạy có thể giảm khí thế của nó. Truy kích chớ quá bức bách, tiêu hao khí lực địch, tan rã ý chí, thả ra sau đó mới bắt.

“ Ừ, được rồi. Ngày mai em gặp bác sĩ chắc sẽ kết thúc vào lúc 9h, lúc đó anh có thể đến cửa hông Tây Tạng của bệnh viện này tìm em. ” Lâm Lung do dự đáp, lại bỗng cảm thấy thỏa hiệp với Long Tuyền như vậy, có vẻ như không được thỏa đáng với anh.

“ Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi. ” Long Tuyền nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đề nghị: “ Mở nhạc nhẹ, suy nghĩ về những phong cảnh xinh đẹp mà trước kia em đã đi du lịch, như vậy có thể trợ giúp cho giấc ngủ. ”

“ Ừ, vừa rồi em mới uống một phần tư viên thuốc an thần, cũng cảm thấy hơi buông ngủ rồi, nói chuyện với em thêm một lát nữa ...” Lâm Lung nhẹ giọng nói.

Long Tuyền hớn hở đồng ý, sau đó nghe thấy một loạt âm thanh xột xoạt của Lâm Lung khi cô lấy chiếc mp3 bên gối ra. Đầu bên kia điện thoại truyền đến ‘ bản giao tấu vĩ cầm số 3 ’ của Mozart. Sau đó trong âm thanh mộng ảo mà êm ái, Long Tuyền cố ý để giọng nói của mình thư hoãn mà mềm mại, anh miêu tả hình ảnh cây xanh, suối nước, gió nhẹ, mưa phùn và nắng ấm trong núi rừng, giúp người anh yêu dần chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày 17 tháng 5, khi Lâm Lung vội vã bước ra khỏi cổng bệnh viện thì bỗng nhiên nghe được một tiếng huýt sáo. Cô nâng mắt nhìn lên thì phát hiện Long Tuyền đang nghiêng người dựa vào một chiếc ô tô màu đen, đang khẽ cười nhìn mình.

“ Sao anh lại đến nơi này?! ” Lâm Lung trợn tròn mắt, kinh ngạc không thôi.

“ Làm tài xế. ” Long Tuyền nhìn Lâm Lung rồi mở cửa trước cho cô, vươn tay làm động tác ‘ mời ’. Đợi đến khi cô ngồi vào, anh lại cười nói: “ Hôm nay em ăn mặc rất mộc mạc. ”

“ Phải đi chợ Tri Hoa mà, mộc mạc chút sẽ không bị trộm chú ý. Khó coi sao? ” Lâm Lung nghi ngờ nhìn quần bò và áo T-shirt nền trắng hoa tím của mình, hình như rất mộc mạc. Chẳng lẽ anh ghét bỏ cô không có ‘ nữ vi duyệt kỷ giả dung ’*?

*Câu nói này là của Dự Nhượng, là một người nước Tấn sống vào cuối thời Xuân Thu tại Trung Quốc. Dự Nhượng được người đời sau biết tới trong vai trò thích khách nổi tiếng bậc nhất của thời Xuân Thu Chiến Quốc. Câu nói này được Sử ký ghi lại, và có nghĩa là “ người con gái làm đẹp vì người mình yêu ”. Câu nói này còn có xuất xứ nữa, mọi người lên gg là ra.

“ Đẹp! Em mặc cái gì nhìn cũng đẹp. ” Long Tuyền rất yêu thích tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống của cô. Nụ cười trên mặt anh không giảm, nói: “ Yên tâm, có anh ở đây không ai có thể cướp được em. ”

“ Vậy à, vậy thì có thể nghiệm chứng được hộ hoa sứ giả * anh có đạt tiêu chuẩn hay không. ” Lâm Lung thuận miệng đáp, rồi bỗng ý thức được câu nói của anh có