
c dụng tương đương to lớn. Đối phương là thái tử Thịnh Hạ quốc đích thân mời
tới, người này không thể kém như vậy? Hơn nữa, nàng, phải là nữ tử."
Lời này vừa nói ra, tất
cả mọi người lăng lăng nhìn nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh nói:
"Hề Nhi sao lại biết?"
Thủy Dạng Hề cười:
"Đoán . Bằng trực giác nữ nhân đối với nữ nhân, nhất định không sai
được." Nhất là giọng nói, không thể che dấu được, không tránh được đặc thù
của nữ nhi.
Đông Ly Hạo cũng không rõ,
chần chờ nói: "Nhưng, tỷ tỷ, hắn rõ ràng chính là một bộ dáng nam tử
a." Câu hỏi này đã nói ra tiếng lòng của mọi người.
Thủy Dạng Hề có chút thần
bí cười, nhìn vạt áo trên người, hướng Tống nương bảo một cái.
Tống nương gật gật đầu,
kéo xuống một mảnh vải, sau đó hướng trên mặt người nọ mà lau. Chỉ trong chốc
lát, râu ria người nọ liền bị gỡ ra hết, lộ ra ra môi anh đào xinh đẹp đáng
yêu. Một đôi mày kiếm tà tà mà bay, trải qua một phen chà lau, trở thành đôi
mày như nguyệt nha, ôn nhu đọng lại trên mặt. Màu da trắng nõn, vừa thấy liền
biết, bảo dưỡng rất khá. Nữ tử như vậy, nên có một cuộc sống an nhàn sung sướng
mới đúng.
Đợi khuôn mặt đều hiện ra
hết ở trước mắt mọi người, Nam Cung Ngự Cảnh cùng Nam Cung Ngự Linh không hẹn
mà cùng kêu lên: "Là nàng?"
Thủy Dạng Hề có chút kinh
hỉ nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, nói: "Như thế nào, ngươi biết nàng?"
Không đợi Nam Cung Ngự
Cảnh trả lời, Nam Cung Ngự Linh liền nói: "Nàng là nha đầu tâm phúc của
Thục phi. Cũng thật làm khó cho nàng, biến thành bộ dạng này. Bất quá, nếu
không phải nhờ chị dâu, thực không thể nhận ra nàng." Sắc mặt càng ngày
càng ngưng trọng. Có chút không hiểu nhìn Thủy Dạng Hề liếc mắt một cái, nữ tử
này rất thông minh. Cũng khó trách lúc nãy Giác Hiên mới vừa cảnh cáo hắn. Nếu
nói thêm một câu nữa, sợ là giấu không được .
Chỉ nghe Thủy Dạng Hề nhẹ
giọng nói: "Thục phi sao?" Thanh âm thì thào, trong mắt lại lóe lên
một tia sáng, suy nghĩ có chút rối rắm, có lẽ trong lòng sớm đã có ngàn vạn khe
rãnh.
Nam Cung Ngự Linh nhìn
nàng, trong lòng buồn bực, cái kiểu này rất quen thuộc. Nhất là con mắt
phát tia sáng kỳ dị kia, đã gặp qua ở nơi nào, nhất thời nghĩ không ra. Chính
là nàng so với Thủy Dạng Hề trong trí nhớ của hắn khác nhau quá vậy. Hắn chỉ
biết Tam ca cưới tỷ tỷ của Giác Hiên là Thủy Dạng Hề, được đồn đãi là hạng
người điêu ngoa tùy hứng ngốc nghếch, nhưng hôm nay, thấy Tam ca cùng Giác Hiên
đều kính nàng vài phần. Như vậy, bọn họ sao không báo cho hắn biết trước một
phen? Trong lòng không khỏi tò mò một trận.
Lại nghe Thủy Giác Hiên
nói: "Nói như thế nào, thì nha đầu kia thân phận quả thật cũng không giống
bình thường. Mặc dù ngoài sáng chỉ là hạ nhân, nhưng trong tối, lại có thể toàn
quyền đại diện Thục phi, là một nhân vật mấu chốt. Nay chết ở chỗ này, Thục phi
bên kia nhất định là phát hiện, sẽ đả thảo kinh xà , kế tiếp chi bằng nghĩ một
kế sách vẹn toàn mới tốt."
Nhất thời, tất cả mọi
người gật đầu, đều lâm vào một mảnh trầm mặc.
Thủy Dạng Hề vòng quanh
dạo qua một vòng, ngưng thần nghĩ nghĩ, rồi hướng Nam Cung Ngự Cảnh nói: "
Chỗ Thục phi, ngươi chắc là có cài người đi?"
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn
nàng, sóng mắt chập chờn, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: "Không sai. Hề
Nhi ý muốn như thế nào?" Nói xong, lại gắt gao nhắm miệng lại.
Thủy Dạng Hề chỉ hí mắt
nhìn hắn, hôm nay Nam Cung Ngự Cảnh có chút kỳ quái, không mở miệng nhiều, cho
dù mở miệng, cũng là một chữ ngàn vàng. Sau đó, liền ngậm miệng không nói
chuyện, thật sự thực không giống với bình thường. Nhất thời lại nghĩ tới thái
độ rất kỳ quái của ba người bọn họ.
Nàng chậm rãi đi ra phía
trước, con ngươi như nước thẳng theo dõi mắt hắn, ánh mắt gợn sóng, liên tục
không ngừng, như hồ nước trong suốt, sóng sánh theo sóng, lan ra ngàn dặm. Soi
rõ cái bóng chân thực, không có được nửa điểm hư ảo.
"Nói cho ta biết,
đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Giọng có chút lạnh, phan lẫn một loại
cương quyết không cho phép cự tuyệt, thanh thanh va chạm nội tâm Nam Cung Ngự
Cảnh.
Nam Cung Ngự Cảnh sửng
sốt, lập tức hiểu được. Trong lòng thầm than, Hề Nhi chung quy là Hề Nhi, một
hạt cát cũng đừng muốn chạy trốn quamắt nàng. Chính là...
Mà bên cạnh Nam Cung Ngự
Linh cùng Thủy Giác Hiên nghe được, tự trong lòng đều rùng mình. Đúng là không
thể hoàn toàn giấu diếm được.
Nam Cung Ngự Cảnh cười
cười, đem Thủy Dạng Hề ôm vào trong ngực, xoay lưng với mọi người. Môi dán lên
lỗ tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Hề Nhi vì sao phải khí thế bức người như
thế. Vi phu thật ngượng ngùng nói a."
Hơi thở chậm rãi phun ở
lỗ tai, ngứa ngái, cộng thêm lời nói ái muội nghe vào trong lòng có chút tê
dại. Việc kiên trì ban đầu thật ra đã quên một nửa.
Nam Cung Ngự Cảnh có chút
thành công liền cười nói: "Hề Nhi chẳng lẽ đã quên khi xuất môn, biểu ta
đem môi rửa sạch sẽ sao. Ta rất tốn khí lực. Ngươi xem, môi của ta đều sưng
lên." Lời nói ra phía sau lại có một ít hương vị làm nũng. Lập tức đem môi
tiến đến trước mắt của nàng, để cho nàng thấy.
Thủy Dạng Hề có chút kinh
ngạc a một tiếng, nhìn đôi môi