
ải là mộng.
Lúc này, không thể đi được đâu rồi, huống chi, mục
đích cuối cùng của nàng còn chưa có đạt tới đâu. Ha hả. . . . . .
Đói bụng, tìm đồ ăn thôi: “Vu nhi, làm sao còn chưa có
cơm nữa? Vu nhi, Vu nhi. . . . . .”
“Ba ” cửa bị sức mạnh bật tung ra mà không có chút dự
báo nào,Vu nhi vội vàng hấp tấp hô: “Tiểu thư, tiểu thư, Vu nhi ở chỗ này, xảy
ra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì. Ngươi tại sao lại sợ như vậy, có
ai ở đuổi theo ngươi sao?”
“không phải là nghe tiểu thư gọi gấp chứ sao. Vậy mà
cũng trách ta, ta ở bên ngoài ngủ thiếp đi, nghe thấy tiểu thư gọi mới tỉnh
lại, ta còn tưởng rằng tiểu thư xảy ra chuyện gì.” Nàng đi tới bên giường,
“Tiểu thư muốn thức dậy hay sao sao?”
“Nói nhảm, hiện tại không dậy để khi nào mới dậy a, ta
cũng đói bụng đến nỗi bụng phẳng giống sau lưng luôn rồi.” Nàng đứng dậy sửa
sang xiêm y cùng đầu tóc, “Hẳn là đến giờ cơm rồi, thời gian ăn cơm của tướng
phủ chẳng lẻ so với Tam hoàng tử phủ buổi tối còn muộn hơn .”
“Tiểu thư nói rất đúng, phải ăn cơm rồi. Vu nhi truyền
cơm cho tiểu thư.”
“Ai, này này, tướng phủ mọi người đều ở phòng
mình dùng cơm hay sao?”
“Dĩ nhiên là không phải, tiểu thư vì sao hỏi như thế
?” Vu nhi mắt lộ vẻ kinh ngạc, làm sao có thể, mỗi bữa cơm cũng là cùng nhau ở
chung một chỗ để ăn, chẳng qua là. . . . . .
“Vậy tại sao ngươi phải đi cho truyền cơm. Đi hỏi thăm
một chút, tiền sảnh khi nào dùng cơm, sau đó quay lại gọi ta. Ta hôm nay
còn không có thấy mặt một người nào ở trong nhà đâu, thật vất vả mới có cơ hội
này, đương nhiên phải nắm chặc. Mau đi đi.”
“Dạ . . . . .”
Quả nhiên, Vu nhi đi một lát liền về trả lời, chuyện
bữa cơm ở tiền sảnh.
Thủy Dạng Hề đi theo Vu nhi, đến phòng ăn, nhìn một
cái liền thấy một bàn lớn đông người, đầy bàn thức ăn, đang ăn rất nho nhã lễ
độ, nhai kỹ nuốt chậm. Thủy Dạng Hề rất nhanh quét mắt nhìn đám người trên bàn,
trong lòng càm ràm, chẳng lẽ không cảm thấy buồn sao, ngay cả ăn cơm cũng tinh
tế câu thúc như vậy, có thể ăn được mới là lạ chứ. Nhìn món ngon trên bàn ,
trong lòng tiếc hận không dứt, thật sự là lãng phí.
Thủy Dạng Hề đến, làm cho những người đang ăn cơm đều
giật mình. Tám người, cùng ngẩng đầu ngó chừng nàng, hai mặt nhìn nhau, khó nén
kinh ngạc.
Theo tình hình, dường như chủ nhà còn không biết nàng
trở lại, Thủy Dạng Hề khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, thú vị,
mỗi người vẻ mặt cũng rất giống nhau. Nàng hướng về phía một người trung
niên bên cạnh nói “Phụ thân vạn phúc, nữ nhi thỉnh an với ngày, chỉ vì lúc trở
về, hạ nhân trong phủ báo cho nữ nhi là phụ thân đang bận việc, không thích hợp
quấy rầy, mà nữ nhi vừa lúc ngủ một giấc, đợi đến hiện tại mới hướng phụ thân
vấn an được, đúng là nữ nhi có lỗi, vạn xin phụ thân tha thứ.” Thủy tướng này
cũng không phải như nàng suy nghĩ vẻ mặt gian xảo, gương mặt như quan ngọc,
lông mài dài mắt to, lúc tuổi còn trẻ, nhất định là công tử anh tuấn một thời
ngang dọc, phen này, cũng có chút phá vỡ hình ảnh xấu của hắn trong lòng nàng.
Nói xong, Thủy Dạng Hề mắt chứa ý cười theo dõi
hắn, chỉ thấy thần sắc hắn bất loạn, sau đó lại bình thường như cũ. Chỉ
có ánh mắt lóe ra tia sáng không rõ, tựa như nghi mà không phải nghi, tựa
tiếu phi tiếu, ánh mắt phức tạp khó hiểu, thật giống như đang đè nén cái gì.
Thủy Dạng Hề nét mặt vẫn tươi cười như cũ quét mắt
nhìn mọi người, cũng không thèm để ý vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, nghi ngờ, khinh
bỉ hoặc là hứng thú, nhẹ nhàng bước liên tục, lung lay đi về phía trước mấy
bước, thấp mắt, hạ lông mày, cúi đầu, mỉm cười, âm thanh tự nhiên chậm rãi nói:
“Hề nhi thỉnh an Nhị nương, tam nương, tứ nương.” Mỗi cái động tác vẻ mặt cũng
làm đến hoàn mỹ vô khuyết, một giọt nước không lọt, thật sự là một thế hệ phái
nữ thời đại mới đầy triển vọng của thế kỷ hai mươi mốt có dạy dỗ.
Không chỉ Thủy tướng mà cả ba vị phu nhân đều là sửng
sốt, không ngờ tới tình cảnh như thế, cũng khẽ đáp lễ. Chỉ thấy vị thứ nhất nữ
tử áo hồng ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt đẹp, đôi mắt sáng quắc ngó chừng
Thủy Dạng Hề, trong lòng chắc chắn vừa suy nghĩ xong ngàn điều vạn kiểu; vị thứ
hai là nữ tử áo tím, một bộ y phục màu tím làm nổi bật lên khí chất thanh thủy
xuất phù dung của nàng, là cái nét đẹp khiến người ta hướng tới, nhìn nàng khẽ
gật đầu cười một tiếng, liền trở lại bộ dáng trầm tĩnh, khẽ lộ ra sự trong trẻo
lạnh lùng; vị thứ ba, tướng mạo trẻ đẹp, răng môi mỉm cười, áo khoát màu đỏ
chiếu chiếu đến lớp áo trong màu tuyết trắng, phảng phất như hoa đào tháng ba,
hiện ra nét kiều mỵ của thiếu phụ đầy sức sống, một đôi mắt thích thú nhanh như
chớp đánh giá Thủy Dạng Hề. Nàng không e dè nhị phu nhân cùng nữ tử áo
hồng, mắt thấy, vị này chắc là đang được Thủy tướng sủng ái.
Hướng trưởng bối thỉnh an xong, hoàn thành lễ nghi cơ
bản nhất thuộc về cổ đại, liền phối hợp ngồi vào chỗ trống con dư. Tinh
tế đánh giá nữ tử áo vàng nhìn nàng đã lâu, tựa như mấy vị công tử tiểu thư
khác. Trong lòng không khỏi cả kinh, thật sự là đẹp như thiên tiên, tươi đẹp
như đào lý. Ngũ qua