
chữ con đúng là tiến bộ rất lớn,
tuổi còn nhỏ bút lực chưa đủ, nếu luyện tập thêm, chắc chắn rất đẹp!”.
Lời khen khiến A Phỉ mặt
mày hớn hở, ngoái đầu nhìn mẹ cười, xúc động vui sướng, điệu bộ vừa kiêu kỳ vừa
đáng yêu. Trình Tinh nghĩ, A Lôi xinh đẹp, A Phỉ kiêu kỳ, may là mình giống mẹ,
sau này lớn lên mình cũng là mỹ nhân! Đang mải mê quan sát, đột nhiên nghe thấy
người đàn ông gọi: “A La, con lại đây!”.
Trình Tinh ngẩn người,
thất phu nhân lo lắng nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc: “Tam Nhi, cha gọi con!”.
Trình Tinh hốt hoảng,
suýt quên mất cô bé A La này cũng phải ứng thí. Mình không biết chơi đàn, không
biết thư pháp, mình biết gì nhỉ? Ngay cả đây là thời nào, nơi nào cũng không
biết. Trình Tinh đi thẳng đến đứng giữa phòng.
Nghe thấy giọng nói lạnh
lùng của người cha: “Hai chị con, một người đàn hay, một người thư pháp giỏi. A
La, ba tháng nay con nợ bài thi, mẹ con đã khất mười roi, đảm bảo sau ba tháng
nhất định con sẽ tiến bộ, ba tháng nay con học được gì?”.
Mười roi? Không được, vừa
bị đưa đến thế giới này, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào lại còn bị
đánh, tuyệt đối không được! Làm gì đây? Đọc những bài cổ thi còn nhớ là được
chứ gì, chỉ sợ những người ở đây cũng biết. Trình Tinh đứng giữa phòng, đầu óc
suy nghĩ rất lung. Thấy cô mãi không mở miệng, mấy vị phu nhân lộ vẻ mừng thầm.
Trình Tinh quyết định, đọc thơ vậy, nếu họ biết là thơ của ai, thì nói mình
thích nên học thuộc. Nếu không biết thì sẽ nói là của mình làm. Cô ngẩng đầu,
nói: “Con thích thơ, con có thể đọc thơ cho cha nghe”.
Người đàn ông ấy mở to
mắt, ngạc nhiên nhìn cô, thất phu nhân khẽ nhướn mày. Người cha cười: “Tốt,
tốt, tam tiểu thư nhà ta lại biết đọc thơ, đọc cha nghe nào”.
Trong phòng có tiếng cười
nhạo. Trình Tinh quay đầu, thấy sắc mặt thất phu nhân đã trắng bệch, bất giác
thầm thở dài, chầm chậm đọc: “Nhị nguyệt cô đình nhật nhật phong, xuân hàn vị
liễu du nhân không. Hải đường bất tích yên chi sắc, độc lập mông mông tế vũ trung”(2).
Đây là bài “Xuân hàn” của
thi nhân Trần Dữ Nghĩa thời Tống. Trình Tinh sửa mấy chữ, dùng chất giọng non
nớt không phải của mình đọc xong, thấy mọi người trong phòng ngồi ngây, người
tỏ vẻ kinh ngạc, người sa sầm đố kỵ. Bụng nghĩ, ngay bản thân nghe cái giọng
trẻ con của mình đọc một bài thơ như vậy cũng thấy giật mình nữa là. Đúng là
chưa quen, giọng nói này đâu phải của mình. Rõ ràng là miệng mình phát ra mà
lại nghe như người khác nói.
Người đàn ông trầm ngâm
một lát, rồi nhìn về phía thất phu nhân, ánh mắt đầy ẩn ý. Trình Tinh lại ngoái
nhìn, mắt thất phu nhân đã ngấn nước, trong dáng yểu điệu dịu hiền có phần buồn
bã.
Trình Tinh thở phào. Thấy
mọi người không biết bài thơ này. Có nghĩa là đây không phải thời Tống, vậy thì
bản quyền những bài thơ sau thời Tống thuộc về mình rồi!
Người cha cười ha hả:
“Hay, A La mới sáu tuổi đã làm được thơ như vậy, mẹ con vất vả rồi. Miễn đánh
đòn, hôm nào cha sẽ đến Đường viên nghe con đọc thơ!”.
Lời vừa dứt, trong phòng
“sè sè' như tiếng ruồi bay, đó là những tiếng cười khẩy và những ánh mắt gay
gắt đổ dồn vào thất phu nhân. Trình Tinh cúi đầu suy nghĩ về câu nói ẩn ý, xem
ra rất nặng nề của người đàn ông kia “mẹ con vất vả rồi”. Thầm nghĩ, có lẽ ông
ta cho rằng bài thơ vừa rồi là do thất phu nhân dạy mình. Có điều, một đứa trẻ
ba tháng trước không trả được bài, suýt bị phạt đòn, đột nhiên lại đọc được bài
thơ như vậy, ai chẳng thấy lạ. Thất phu nhân cũng nói cô bé A La này không
thích thơ phú, học cũng không chăm mà. Trình Tinh lui về đứng yên cạnh thất phu
nhân suy nghĩ. Thất phu nhân không hề dạy con gái bài thơ đó, sau này sẽ tìm cơ
hội xóa bỏ nỗi ngờ vực của mọi người mới được.
Người cha lại nói: “Nhà
họ Lý chúng ta được tiếng là danh gia vọng tộc của Ninh quốc, dòng dõi thư
hương. Sau này phải học hành chăm chỉ mới không bị thiên hạ chê cười!”. Nói đến
đây giọng ông ta trở nên nghiêm khắc.
Mọi người trong phòng vội
vâng vâng dạ dạ, rồi dần dần giải tán, ai về phòng ấy.
Thất phu nhân nắm tay
Trình Tinh đợi các vị phu nhân ra trước, cuối cùng mới rời khỏi phòng đi về
phía Đường viên. Trình Tinh cảm thấy thất phu nhân lúc này đang run run xúc
động, bàn tay nắm tay cô càng chặt, tiếng chân bước càng mau. Có vẻ như bài thơ
đó lại vô tình nói lên tâm tư của phu nhân. Trình Tinh tổng hợp những lời thất
phu nhân đã nói với cô và những gì vừa nhìn thấy trong cuộc thi vừa rồi, phán
đoán thất phu nhân chắc chắn không được sủng ái. Người đẹp như vậy mà lại không
được yêu chiều? Chắc có nguyên do.
Ninh quốc? Là thế giới
chưa biết ư? Các bà phu nhân kia đối địch với thất phu nhân, người cha vừa nhìn
đã biết ngay là kiểu người giáo lý giả tạo, hai người chị kiêu kỳ nhưng rất có
tài, một vụ ân oán chốn danh gia! Mình phải thế nào đây! Xem rất nhiều tiểu
thuyết vượt thời gian, mình có thể hiểu biết càn khôn, thích nghi được cuộc chơi
quay về quá khứ như những nhân vật trong đó không? Liệu có bị chết yểu? Liệu có
một ngày kia thức dậy lại trở về thế giới hiện tại hay không? Trình Tinh nghĩ,