
hí nói: “Bái kiến phó tướng quân.”
Kỷ Trà nhẹ gật đầu: “Cô nương đa lễ.”
Không khí chợt trở nên có chút nặng nề.
Trình gia huynh đệ liếc nhìn nhau, Trình Nhai kêu lên: “Ta đột nhiên nhớ có chút việc quân chưa giải quyết xong, xin được cáo từ trước.”
Trình Cảnh cũng vẫy vẫy quạt giấy, cà lơ
phất phơ nói: “A, Hương Nhi hẹn ta hôm nay gặp mặt, không thể phụng bồi
Kỷ huynh được nữa. Đành nhờ tiểu muội vậy. Kỷ huynh, xin thứ lỗi cho.”
Kỷ Trà vẻ mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu. Mà
Trình Nhã Y lúc này đã cuống quýt lên. Sao các ca ca lại vứt nàng một
mình ở đây? Chiêu đãi Kỷ Trà? Hắn chán ghét nàng như vậy, nàng còn muốn
mặt dày bám lấy hắn sao?
Không đợi Trình Nhã Y kháng nghị, Trình
gia huynh đệ đã nhanh như chớp biến mất. Trong tiểu lâu chỉ còn lại hai
người, tình huống vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng, đúng lúc Trình Nhã Y định kiếm cớ cáo lui, Kỷ Trà đã lên tiếng: “Nghe đại ca ngươi nói, ngươi bị bệnh?”
Trình Nhã Y gật đầu, cười khổ. Còn không
phải vì hắn! Nhưng lí do này nàng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết.
Nếu như hắn đã không thích nàng, cần gì phải tăng thêm áp lực cho hắn.
“Tại sao ngươi lại không biết yêu quý chính mình như vậy?”
Kỷ Trà làm như tùy ý nói, nhưng trong
thanh âm che dấu một chút giận dỗi, trách cứ. Chẳng qua lúc này Trình
Nhã Y đầu óc không được tỉnh táo, tự chìm vào suy nghĩ của riêng mình,
không nghe rõ lời hắn.
Hai người lại im lặng. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hương thơm hoa cỏ, say đắm lòng người.
“Ta sắp phải rời đi.”
Trình Nhã Y ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Kỷ Trà một chút cô đơn.
Môi nàng run rẩy, khó khăn lắm mới nói rõ ràng: “Đi… đi đâu?”
“Phương bắc Man tộc làm phản. Ta phải dẫn quân đến phương bắc dẹp loạn.”
Phải rồi, hắn là phó tướng quân, trách
nhiệm còn nhiều, đâu giống tiểu nữ nhân như nàng, có phụ huynh che chở,
vô ưu vô tư, nhàn nhã thoải mái. Đối với hắn mà nói, có lẽ nàng là cái
phiền toái, là gánh nặng.
“Đi… bao lâu?”
“Ước chừng có ba tháng, lâu thì cả năm.”
Ba tháng, hay một năm, nàng sẽ không được gặp hắn. Nghĩ đến đây, Trình Nhã Y chợt cảm thấy trong lòng trống rỗng, như bị vét sạch cái gì, đau đớn vô cùng.
Thấy nàng chỉ cúi gằm mặt, không buồn
liếc nhìn hắn lấy một cái, bàn tay cầm ly rượu bất giác nắm chặt, như
cực lực nhẫn nại cái gì.
“Chờ ta khải hoàn trở về…”
Thanh âm của hắn nhẹ như gió, tan vào hư không, lại không kịp lọt vào tai người nào đó.
Kỷ Trà xuất chinh đã được một tuần.
Trong vòng một tuần này, Trình Nhã Y vẫn
như cũ không có tinh thần gì, nhưng so với lúc trước bộ dạng ốm yếu tốt
hơn rất nhiều. Nàng cũng không muốn để khi trở về, Kỷ Trà nhìn thấy nàng gầy yếu xấu xí, càng thêm khinh thường nàng.
Không có hắn, nàng vẫn có thể sống được rất tốt.
Nhưng… trong lòng nàng đau quá…
Tình một chữ, đâu phải nói muốn quên là được?
Trong lúc Trình Nhã Y đang buồn rầu ngồi trong tiểu lâu, nhị ca Trình Cảnh vẻ mặt cà lơ phất phơ đi tới.
“Tiểu muội, nhìn ngươi thật sự là chán nản a.”
Trình Nhã Y thản nhiên liếc hắn một cái, không thèm đáp lời.
“Ai, nhị ca hảo tâm muốn dẫn ngươi ra
ngoài đi chơi để lên tinh thần, xem ra là ngươi không muốn…” Trình Cảnh
phe phẩy quạt giấy, giọng điệu buồn rầu.
“Đi đâu chơi?” Trình Nhã Y nhịn không được cắt ngang lời hắn.
Nói thật, được đi chơi đến những chỗ mới
lạ rất có lực hấp dẫn đối với nàng. Ngồi trong phòng buồn rầu cũng chẳng có ích gì, đi ra ngoài giải sầu cũng không tệ lắm.
Trình Cảnh mỉm cười đầy bí hiểm.
…
So với kinh thành nguy nga lộng lẫy, Hoa
Thành là một thành thị trang nhã mà phồn hoa, rất được các văn nhân sĩ
tử yêu thích. Trên đường phố Hoa Thành, tùy tiện gặp một người cũng có
thể là tài tử, tài nữ, thi từ ca phú không gì không biết, tài hoa xuất
chúng.
Hoa Thành, sở dĩ có danh tự vì “Hoa”, bởi vì nơi này khí hậu ôn hòa mát lạnh quanh năm, thích hợp cho đủ các loại hoa sinh trưởng, cũng tạo nên cảnh tượng đặc sắc mà ai gặp cũng phải
trầm trồ khen ngợi. Trên đường phố cũng được trang trí bằng rất nhiều
loại hoa, đủ các kiểu dáng và màu sắc, phối hợp kiến trúc tao nhã cổ
kính, khiến nơi này trở thành thiên đường của các văn nhân.
Có lẽ cũng vì đặc trưng khí hậu, Hoa
Thành đồng dạng nổi danh vì mĩ nhân. Nơi này không hề thiếu mĩ nhân, cả
nam lẫn nữ, tối thiểu cũng đều mi thanh mục tú, tươi mát động lòng
người. Mỗi khi đến đợt tuyển tú, nữ tử Hoa Thành có tỷ lệ trúng tuyển
cao nhất. Mà Hoa Thành nữ nhân trời sinh nhỏ nhắn xinh xắn, thanh âm
tươi mát, càng dễ thâm thụ Hoàng đế sủng ái. Như hiện tại Hoa Quý phi,
năm nay đã gần 40 tuổi, bộ dạng lại giống thiếu phụ chưa đến 30, vào
cung nhiều năm vẫn như cũ là sủng phi.
Trình Nhã Y tung tăng trên đường phố,
khoái trá thưởng thức cảnh sắc đẹp đẽ xung quanh, vui vẻ hoạt bát như
chú chim non đáng yêu, làm Trình Cảnh đi theo sau không khỏi mỉm cười
vui vẻ.
Nhưng chỉ có Trình Nhã Y biết, trong lòng cô đơn, đã bị nàng chôn sâu xuống dưới. Còn có đại ca, nhị ca, phụ thân bên cạnh, mọi người đều yêu thương lo lắng cho nàng, sao nàng có thể
tiếp tục quỵ lụy như vậy? Phải kiên cường lên, phải trở về