
Hàm Ninh chỉ ở lại trong chốc lát, liền cùng Thôi Hà Miêu trở
về. Đợi sau khi bọn họ rời đi, nụ cười nhợt nhạt trên mặt Bạch Vũ Hân từ từ biến mất, chỉ còn lại vẻ mờ mịt.
Một mình ở trong bệnh viện, cô luôn nhớ tới những lời mà hôm đó Cao Thần nói.
“Bạch Vũ Hân, chuyện, chuyện gì xảy ra? Cô đừng lừa dối tôi…”, “Không thể nào, đó, đó cũng không
nhất định là của tôi đâu…”, “Cô muốn làm gì? Cùng lắm thì tôi, tôi trả
tiền phẫu thuật cho cô!”, “Cô còn muốn như thế nào? Tôi đã trả tiền rồi, cô vẫn muốn quấn quýt lấy tôi sao? Lúc đó chúng ta đã nói rõ ràng, là
cô nói không sao!”
Nét mặt của Cao Thần từ
hoảng hốt đến phiền chán (phiền phức mà chán ghét), cô đương nhiên thấy
rõ. Sự rung động từ ngày đầu tiên nhập học cho đến năm ngoái thuận nước
đẩy thuyền, trong khoảng thời gian một năm này, mặc dù có lúc cô đau
lòng nhưng mà không tuyệt vọng, tuy Cao Thần chưa từng nói thích cô, thế nhưng mà, không phải hai người bọn họ vẫn ở bên nhau sao? Có quan hệ
thân mật hơn so với người khác, một ngày nào đó, Cao Thần sẽ hoàn toàn
yêu cô, vẫn ôm niềm tin như vậy, cho nên, cô mới có thể đi tới ngày
hôm nay.
Hóa ra, tất cả chỉ là trò
cười. Những thứ cô cho đi, đổi lấy chỉ là sự vứt bỏ như giày dép của Cao Thần mà thôi. Anh ta chơi chán rồi, liền bỏ đi, chỉ để lại mình với
vết thương lòng đầy người, gần như sống không nổi nữa…
Bạch Vũ Hân, cô đáng cười cực kỳ.
Tối thứ ba, khi Cố Hàm Ninh vội vàng xuống dưới ký túc xá, Triệu Thừa Dư đã đợi ở dưới đó rồi.
“Nhanh lên nhanh lên, không
kịp nữa rồi!” Cố Hàm Ninh chạy vội, không kịp dừng lại, chính mình đâm
sầm vào Triệu Thừa Dư.
“Cẩn thận!” Triệu Thừa Dư
vội vươn tay ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, một tay vỗ ngực bị đâm đau, “Đã
biết không kịp rồi, sao không xuống sớm ah.”
Triệu Thừa Dư giơ tay búng
nhẹ một cái trên trán Cố Hàm Ninh, không quan tâm sự oán trách của cô,
duỗi tay kéo cô chạy ra bên ngoài: “Chịu khó chạy đi, nếu không thực sự
sẽ không kịp.”
Cố Hàm Ninh chỉ có thể ghi nợ lại, bắt đầu chạy theo Triệu Thừa Dư: “Anh có mang theo bài tập không?”
“Mang theo. Em cho rằng anh
hay quên giống em sao?” Triệu Thừa Dư chân dài, anh chạy một bước, Cố
Hàm Ninh phải chạy hai bước, xem anh còn có thời gian nhàn nhã mà quay
đầu lại giễu cợt mình, híp mắt, “Lần sau không viết giúp anh nữa. Luận
văn cuối kỳ anh tự làm a.”
“Ừ, thế à. Vậy chỉ có thể
tìm người khác, em cũng biết anh không am hiểu cái này. Nữ sinh trong
khoa bọn em rất nhiều? Có lẽ sẽ có người không ngại giúp anh việc đó!” Triệu Thừa Dư không quay đầu lại, bờ môi đẹp mắt khẽ nhếch lên, nghe Cố Hàm Ninh ở phía sau tức giận quát nhẹ: “Triệu Thừa Dư!”
“Dĩ nhiên, cho dù họ muốn
giúp, anh cũng sẽ không đồng ý. Nếu em không chịu giúp anh, anh chỉ có
thể vùi trong thư viện, từ từ viết từng chữ từng chữ, cùng lắm là điểm
cuối kỳ không đạt tiêu chuẩn thôi.” Triệu Thừa Dư quay đầu lại, nghiêm
túc nói, dưới ánh trăng, đôi mắt đen bóng chiếu sáng rạng rỡ, chan chứa
vẻ ấm áp nhẹ nhàng.
Cố Hàm Ninh nhếch khóe môi,
trừng anh một cái, lúc này ngẩng cằm, dáng điệu xem ra rất kiêu ngạo:
“Giúp anh viết không phải là không thể, nhưng phải xem biểu hiện của
anh.”
Phòng học môn tự chọn buổi
tối không quá xa, Triệu Thừa Dư dứt khoát dừng bước, tiến gần đến bên
tai Cố Hàm Ninh nói: “Em thích loại biểu hiện nào? Em có muốn anh tắm
rửa trước, chờ em không?”
Cố Hàm Ninh hơi híp mắt, thò tay ra sức véo eo Triệu Thừa Dư, sau khi nghe tiếng “á” của anh, lúc
này mới hài lòng buông lỏng tay: “Xem anh miệng lưỡi trơn tru, tết âm
lịch không cần đến nhà của em nữa, cha em ghét nhất người nói chuyện
không đứng đắn.”
“Không dám nữa.” Triệu Thừa
Dư lập tức thu lại nụ cười vui vẻ, hơi cau mày, nghiêm túc mà nhìn thẳng phía trước, “Nhưng mà, quyết định vậy nha? Tết âm lịch anh đến chơi?”
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa
Dư quay đầu mong đợi nhìn mình, mím môi nở nụ cười: “Ừ. Mùng tám hoặc là mùng chín đi, em và mẹ em bàn bạc trước một chút.”
“Thật sự? !” Triệu Thừa Dư nở nụ
cười, trong đêm tối, lông mày giãn ra, thoải mái như là gió đêm lướt nhẹ qua, sau đó im bặt, lập tức lại nhíu mày, “Em nói anh tặng cái gì mới
được?”
Cố Hàm Ninh dừng bước, cười
mổ nhẹ trên cằm của anh một phát: “Đừng lo lắng, mẹ em thích anh như
vậy, sẽ giúp giải quyết cha em.”
“Mặc dù chú chỉ chiếm một
phần ba phiếu trong nhà em, nhưng anh vẫn hy vọng có thể thông qua toàn
bộ phiếu.” Triệu Thừa Dư kéo hai tay Cố Hàm Ninh, nghiêm túc mà thành
kính, “Anh hi vọng cha mẹ em có thể yên tâm giao em cho anh. Việc này, anh tự mình nghĩ cách, em chỉ cần nói cho anh sở thích của chú và dì là được rồi.”
Cả tiết tự chọn hôm nay,
Triệu Thừa Dư dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt không nhìn bất cứ cái gì
trên mặt bàn, nắm tay Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve, không yên lòng.
Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Thừa Dư duỗi lưng một cái, nhướn mày nhìn Cố Hàm
Ninh, vừa cười vừa nói: “Có lẽ, anh nên tường thuật tài sản cá nhân và
kế hoạch tương lai của mình thành một bản báo cáo tổng quát, không biết
như vậy, chú sẽ yên tâm một chú