
h dấu răng nhàn nhạt trên cánh tay Triệu Thừa
Dư rồi.
“Nào. Vì tình nghĩa cùng trường bốn năm
của chúng ta. Cạn chén!” Lớp trưởng là nữ sinh, ** là nam sinh, nam nữ
phối hợp, làm việc không mệt, đây là khuôn mẫu của rất nhiều lớp, đáng
tiếc ** lớp bọn họ tuy giới tính là nam, nhưng da trắng nõn, uống rượu
vào, mặt đỏ ửng lên, còn giống con gái hơn mấy nữ sinh phóng khoáng.
“Ôn Thiên Lam, dứt khoát đi, có một chén rượu, nhăn nhó uống một ngụm bỏ lại một nửa như cậu còn ra thể thống
gì!” Thịnh Mạn Mạn uống rất hăng, trong chốc lát không ai cạn chén với
cô thì kêu gào ăn uống, nhìn thấy cái miệng nhỏ của Ôn Thiên Lam khi
uống rượu, liền trừng mắt.
“Mình không uống được rượu.” Khuôn mặt của Ôn Thiên Lam lập tức đỏ lên, ấp úng nói.
“Uống say, chị đây sẽ đỡ cậu về!” Thịnh
Mạn Mạn mãnh mẽ vỗ ngực, “Cậu cứ yên tâm mà uống! Nhìn bộ dáng cậu uống
rượu, làm mình sốt ruột muốn chết.”
Cố Hàm Ninh bật cười, nhấp nháp một ngụm bia nhỏ, tươi cười nhìn Thịnh Mạn Mạn đùa giỡn chàng trai đàng hoàng kia.
Thích Kì nhìn Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, há miệng, nhưng khi Ôn Thiên Lam cau mày, ngửa đầu uống cạn ly rượu, ngẩn
ngơ, sau đó ngậm miệng.
“Khụ khụ, khụ khụ……….” Thịnh Mạn Mạn
cười phá lên, đi đến, dùng sức vỗ lưng của Ôn Thiên Lam: “Giỏi lắm,
không hổ là ** của chúng ta! Đàn ông!”
Bị Thịnh Mạn Mạn làm ầm ĩ, tất cả mọi người cũng sôi động hẳn lên, mà Ôn Thiên Lam cũng xui xẻo.
“Ôn Thiên Lam, cậu đại diện bàn số một, chỗ bọn mình cũng không thể bỏ lại rượu nha.”
Cố Hàm Ninh không cần quay đầu lại, cũng có thể biết Thịnh Mạn Mạn đang rất vui vẻ là biết bộ dạng ngốc nghếch
cụm ly của Ôn Thiên Lam chọc cô ấy cười rồi.
Trong lớp, cô không thân thiết với nhiều bạn, trước kia cô không biết, lớp trưởng Thích Kì dáng vẻ nghiêm túc
thì ra là một cô gái đơn thuần, cũng không biết Ôn Thiên Lam nhìn như có tính cách mềm mại cũng sẽ có lúc thể hiện ra khí phách đàn ông, tuy
rằng vẫn hơi khó khăn.
Thời đại học, trong trí nhớ của cô có cái tên thật khô khan nhưng thì ra lại sống động đáng yêu như vậy.
Cố Hàm Ninh vừa cười vừa nhấp thêm một
ngụm bia, khi ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt nhợt nhạt của Bạch Vũ Hân
cũng có thêm vài phần hồng hào, nhìn các bạn học đang náo nhiệt mà mím
môi cười, giống như đã lột bỏ nút thắt trong lòng, khôi phục lại sự hoạt bát mà người con gái tuổi này nên có.
Bạch Vũ Hân, tôi không hận cô cũng như
Cao Thần, tôi chỉ muốn quên đi kiếp trước. Kiếp này, các người sống cũng không tốt, mà tôi, rất rất tốt !
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên mặc
áo cưới màu trắng nhưng Cố Hàm Ninh vẫn hồi hộp tim đập rộn lên, cô
nghiêng đầu nhìn người bên cạnh có ánh mắt nghiêm túc, lòng bàn tay nắm
chặt tay mình đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt nhìn mình sáng ngời hơn, nóng rực hơn so với bình thường khiến cô dần đỏ ửng mặt. Cố Hàm Ninh không khỏi
nở nụ cười, có anh làm bạn, hình như cũng không hồi hộp như vậy.
Hôn lễ của người Trung Quốc trước giờ
luôn rất rườm rà, cởi ra mặc vào mấy bộ lễ phục, chân ít đi giày cao gót hơi nhức mỏi khiến cô cũng không biết nên đi đường thế nào rồi. Lớp
trang điểm trên mặt hầu như đã che đi màu da vốn có của cô, sau khi toát mồ hôi cứ dính dính nhớp nhớp.
Mệt, về sau, toàn bộ hồi hộp, chờ mong,
hưng phấn đều bị cái mệt lấn áp, cuối cùng, vừa mệt vừa đói cộng thêm
khuôn mặt đã cứng ngắc vì cười. Cô muốn đơn giản, cha mẹ muốn long
trọng, cuối cùng Triệu Thừa Dư chỉ có thể cân nhắc chọn lọc làm sao vừa
đơn giản vừa long trọng.
Lễ nghi gần giống y như nhau lặp lại ở
hai bên, buổi trưa là bữa tiệc cưới bên thân thích của Cố Hàm Ninh, buổi tối là tiệc cưới bên nhà họ Triệu. Đến mười một rưỡi đêm khi kết thúc
tất cả trở lại phòng khách sạn, Cố Hàm Ninh cởi lễ phục, tẩy trang, rửa
mặt qua loa liền ôm gối ngủ, Triệu Thừa Dư còn đang ở trong phòng tắm
thì cô đã ngủ, trong mông lung cảm thấy có gì đó vừa mềm mại vừa thô ráp dao động trên mặt, sau đó là xúc cảm ướt át như đôi môi, cuối cùng, cô
chỉ nhớ rõ mình bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, yên ổn ngủ say.
Cố Hàm Ninh đang ngủ mơ mơ màng màng,
lại cảm giác được có cái gì đó ẩm ướt nong nóng dán lên cổ mình, cô hơi
nhíu mày, phẩy tay, trở mình, tiếp tục ngủ.
“A.” Tiếng cười khẽ vang lên ở nơi rất
gần, trái tim Cố Hàm Ninh thót lên, cô chậm rãi mở mắt ra, đã thấy gương mặt tuấn tú tràn trề hưng phấn phía trên gương mặt mình, trên đó còn
mang nụ cười nhàn nhạt, thuận thế cúi đầu nhẹ mổ.
“Chào buổi sáng, bà xã.”
Trên gương mặt tràn đầy ý cười trong
trẻo, ánh mắt sáng quắc mang nhiệt độ có thể đốt cháy người, khiến Cố
Hàm Ninh từ từ đỏ mặt: “Chào buổi sáng, ông xã.”
“Đêm động phòng hoa chúc tối qua, một
mình em ngủ thiếp đi, em nói nên bồi thường như thế nào?” Khóe môi Triệu Thừa Dư nhếch nhẹ, ánh mắt nóng rực vận sức chờ phát động, hai tay giữ
sẵn cánh tay của Cố Hàm Ninh, đôi mắt như đang dò xét lãnh thổ hợp pháp
của mình.
Cố Hàm Ninh sững lại, cúi đầu nhìn
xuống, lúc này mới phát hiện toàn bộ cúc áo ngủ của mình đều đã bị cởi
hết, chiếc quần ngủ vốn xem như là bảo thủ, lúc này cũng bị cởi xuống
đến đầu