
ày đến lần khác, Cố Hàm Ninh mới phát hiện, đàn ông có ham muốn cực kỳ dồi dào là tuyệt đối không thể trêu chọc, bằng
không, hậu họa vô cùng…
Tuần trăng mật vành tai và tóc mai chạm vào nhau (thân mật) mài mòn ý chí dễ dàng nhất, đến khi ngày khai giảng cận kề, thời gian đã cực kỳ thong thả trôi qua hai tháng.
Mặc dù có chút lưu luyến, nhưng nghĩ đến những ngày sắp tới, Cố Hàm Ninh càng thêm hào hứng dạt dào, so ra, cô
vẫn thích cuộc sống phong phú hơn lại không mất sự nhàn nhã.
Thuận lợi xin được căn phòng đôi cho vợ
chồng, khi điểm danh, Triệu Thừa Dư liền lấy luôn chìa khóa. Hai người
xách hành lý, đi về ký túc xá, nửa đường gặp được người quen, đối phương thấy bọn họ rõ ràng ngẩn ra, theo sau mới nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Các cậu, đã xong xuôi thủ tục?”
“Đúng a. Hiện tại đi tới ký túc.” Triệu
Thừa Dư hơi nhíu mày, không mở miệng, Cố Hàm Ninh nghiêng đầu quan sát
anh một cái, cười nói.
Xe Hà Văn giật giật khóe miệng, chỉ dừng mắt ở trên mặt Triệu Thừa Dư một giây lại dời đi, khẽ gật đầu với Cố
Hàm Ninh: “Vậy, tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.” Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, không quá thân thiện, cũng không định phớt lờ người ta.
Rối rắm một lúc rồi Cố Hàm Ninh mới cười vỗ vỗ cánh tay Triệu Thừa Dư: “hình như hai người cùng một chuyên ngành đi? Nghĩ thế nào mà nãy giờ không nói gì?”
“Lúc không cần thiết, tự nhiên không có gì để nói.” Triệu Thừa Dư nghiêng đầu, cười liếc Cố Hàm Ninh một cái.
“Ừ, đúng vậy, đối xử với người đẹp khác
thì phải duy trì thái độ kiểu này.” Cố Hàm Ninh cười híp mắt gật đầu,
đảo mắt nhìn gương mặt Triệu Thừa Dư, hơi nhíu mi, “Chỉ sợ có người lại
thích kiểu này thế thì phiền phức rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Có cần về sau anh
ra ngoài liền che mặt không?” Triệu Thừa Dư hai tay đều xách hành lý,
không có cách nào làm động tác dư thừa, chỉ có thể cười nhìn Cố Hàm
Ninh.
“Ừ, xem ra là cần thiết.” Cố Hàm Ninh
chỉ đeo một ba lô, híp mắt cười, đưa tay véo nhẹ hai má của Triệu Thừa
Dư, “Trông đẹp trai cũng là loại tội ác a!”
Phòng ngủ rất đơn sơ, không có giường
lớn gì cả, chỉ có hai chiếc giường gỗ đơn rộng 1,2m có thể đặt cạnh
nhau, hai bàn học, hai tủ quần áo và giá sách, một phòng tắm, có ban
công, Cố Hàm Ninh nhìn căn phòng ở trong hai năm tới, nhìn đi nhìn lại,
vô cùng thỏa mãn.
Đây là một tòa nhà chỉ có sáu tầng,
không tính là mới, mỗi tầng cũng không có nhiều phòng lắm, nhưng đều là
hướng nam, cách các tòa ký túc xá khác hơi xa, điều kiện cũng không tệ,
căn phòng mới của bọn họ ở tầng bốn, phòng 405.
Môi trường trường học họ đã rất quen thuộc rồi, sửa sang sơ qua, liền đi xuống tầng tới căn tin.
Dĩ vãng bọn họ thích đi căn tin số ba, hiện tại tuy cách ký túc khá xa nhưng họ vẫn thích đi đến đó ăn.
Tay nắm tay, chậm rì rì đi dạo tới nơi,
trong lòng Triệu Thừa Dư trào dâng niềm vui sướng an bình. Tuy rằng, vẫn là khuôn viên trường y như thế, tuy rằng mới chỉ qua hai tháng, nhưng
anh đã có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố với mọi người, anh và Cố
Hàm Ninh đã là vợ chồng hợp pháp rồi, sở hữu lẫn nhau, phụ trách lẫn
nhau, người bên ngoài không còn cách nào chen vào nữa! Còn có thằng nhóc nào tỏ tình, anh có thể mỉm cười, xòe ra giấy chứng nhận kết hôn đỏ
chót: “Nhóc, bà xã của anh, đừng nhìn lung tung!”
Cố Hàm Ninh vừa quay đầu đã thấy Triệu Thừa Dư cười toe toét, cười đến có chút ngốc ngếch: “Cười cái gì? Chảy cả nước miếng.”
Triệu Thừa Dư khép miệng lại, cũng không thật đi sờ khóe miệng mình: “Nghĩ đến đã một thời gian không ăn thịt
Đông Pha (*) rồi nên hơi nhớ.” Tưởng Cẩn Du mới năm thứ tư đây, không
chừng lúc nào đó sẽ gặp phải, không đề phòng chút là không được, sao anh cứ cảm thấy dáng dấp Cố Hàm Ninh giống như mới năm nhất, năm hai, lại
thêm phần quyến rũ so với nữ sinh ngây ngô. Nam sinh viên ngu ngốc kích
động có nhiều lắm, ai biết có tên nào không nghe ngóng rõ ràng thân phận có chồng của Cố Hàm Ninh, tùy ý thầm mến hoặc tỏ tình chứ. Anh không
thể ngày ngày canh chừng, càng không thể dán nhãn: “người đã kết hôn”
lên người Cố Hàm Ninh, tất nhiên phòng bị chặt chẽ rồi.
“Các bạn học thành phố N, cuối tuần này mình đến thành phố N công tác, có tay anh chị (*) nào tới đón không?”
[(*) tay anh chị: ở đây là chỉ những người bản địa thông thuộc thành phố'>
“Mình tới đón cậu đi. Lúc nào thì đến? Ở mấy ngày?”
“Ừm, chiều thứ bảy tuần sau đến, chiều thứ hai đi. Bây giờ cậu dùng số nào?”
“139xxxxxxxx. Gửi thời gian cụ thể cho mình, còn có giờ bay.”
“Được. Mình tra lại rồi gửi vào điện thoại cho cậu.”
Cố Hàm Ninh trở lại phòng ngủ mở máy vi
tính ra, liền thấy đoạn chát của nhóm QQ lớp đại học nhảy ra, đây là
đoạn đối thoại giữa Ôn Thiên Lam và Bạch Vũ Hân lúc chiều.
Trong lớp chỉ có cô và Bạch Vũ Hân là
người thành phố N, mình thì ở lại trường học nghiên cứu sinh, mọi người
trong lớp đều biết, bây giờ ở thành phố N, tự nhiên chỉ có một mình Bạch Vũ Hân. Bạch Vũ Hân thuận lợi thi đỗ làm giáo viên một trường trung học cơ sở gần nhà cô ấy, bởi vì là trường cấp hai nên không căng như cấp
ba, bình thường coi như là rảnh rỗi, thỉnh