Duck hunt
Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324090

Bình chọn: 9.5.00/10/409 lượt.

người, vừa rồi không nhầm hình như là Triệu Thừa Dư a?

. . .

Cố Hàm Ninh nhìn thân ảnh bước nhanh trước mắt, đứng ngây ngốc tại chỗ, cho đến khi đối phương dừng bước, quay đầu, ấp úng hỏi: “Bạn học, bạn ở tầng mấy…”

Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư sắc mặt ửng đỏ, hì hì cười một tiếng, đưa tay chỉ về phía phòng mình.

“Tầng sáu. . .”

Trong khoảng vài giây Triệu Thừa Dư cứ ngu ngơ nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh, sau mới sực tỉnh lại, ngay cả cổ cũng đỏ lên, vội vàng cúi đầu bước nhanh đi tiếp.

Cố Hàm Ninh cười lắc lắc đầu.

Không nghĩ tới, lần này, người đầu tiên mình gặp lại là Triệu Thừa Dư…

Nhớ tới Triệu Thừa Dư vừa rồi ngốc nga ngốc nghếch, Cố Hàm Ninh nhịn không được cắn môi dưới, cố gắng nín cười, tim đập dần dần tăng tốc.

So với Cao Thần, Triệu Thừa Dư có lẽ ít hơn mấy phần ánh hào quang, song lúc này ở trong mắt Cố Hàm Ninh, cũng nhiều hơn một phần tuấn nhã, tuy ngũ quan còn mang một chút non nớt của thiếu niên, nhưng vẫn không gây trở ngại ngày sau cậu ta trưởng thành sẽ là một vị soái ca ổn trọng thanh nhã.

Có lẽ tầm mắt cao hơn, có lẽ ánh mắt đã thanh đổi, Cố Hàm Ninh không khỏi cảm thấy, nếu là mình bây giờ, sẽ thích kiểu như vậy đi….

Cố Hàm Ninh đi nhanh vài bước, theo Triệu Thừa Dư đi vào ký túc xá, bên trong hành lang có không ít người, có tân sinh viên, có phụ huynh, Cố Hàm Ninh đi tới đầu bậc thang, liền thấy Cố An Quốc đang vội vàng chạy xuống, Diêu Tuệ Nhã đi theo phía sau.

“Ba, mẹ.”

Triệu Thừa Dư nghe được tiếng Cố Hàm Ninh phía sau gọi, lập tức dừng chân, cầm túi hành lý, có chút không biết phải làm sao.

Cố Hàm Ninh đứng ở phía sau Triệu Thừa Dư, cách nhau chỉ một cánh tay, nhìn bóng lưng phía trước cứng ngắc, Cố Hàm Ninh xấu xa nghĩ: Đoán không được nhanh như vậy đã gặp ba mẹ sao?

Từ vị trí Cố Hàm Ninh, có thể thấy rõ ràng hai cái tai hồng hồng trước mắt.

Cố Hàm Ninh càng thêm khẳng định, trước đại học Triệu Thừa Dư tuyệt đối đã quen biết mình.

Từ sau khi cô sống lại, tính cả lần này, hai lần ngẫu nhiên gặp, ánh mắt Triệu Thừa Dư đều kinh ngạc, còn có một chút mừng rỡ mà Cố Hàm Ninh không dám khẳng định?

Chỉ là, điều này lại càng khiến cô thêm nghi ngờ.

Triệu Thừa Dư giúp Cố An Quốc mang hành lý cồng kềnh lên đầu bậc thang tầng sáu, sau đó liền rời đi.

Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Thừa Dư, có chút suy tư.

Kiếp trước, chỉ có ba người ở trước mộ cô khóc nức nở.

Hai người là cha mẹ của cô, một người còn lại, là Triệu Thừa Dư…

Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân cũng thương tâm, cũng rơi lệ, nhưng trong đó tới cùng có mấy phần thật tâm, Cố Hàm Ninh rốt cuộc cũng lười đoán.

Nhưng hình ảnh Triệu Thừa Dư thống khổ quỳ gối trước bia mộ của cô, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Tiếng khóc đau triệt nội tâm làm cho cô khó nhịn được cũng cảm thấy chua xót, giống như đã mất đi tất cả hi vọng.

Cố Hàm Ninh có thể nghe được sự hối hận thật sâu trong đó, bởi vì cô cũng vô cùng hối hận…

Cũng mặc kệ Triệu Thừa Dư hối hận, hay là thâm tình, đến nay vẫn khiến Cố Hàm Ninh nghi hoặc.

Mà kiếp này, bí ẩn của Triệu Thừa Dư, cô sẽ có cơ hội giải đáp sao?

Cố Hàm Ninh đi theo ba mẹ đem hành lý đặt trong phòng ngủ, 617, nhìn biển số phòng quen thuộc vô cùng, Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, từ từ đẩy cửa phòng ngủ ra.

Bên trong đã có mấy người.

Cố Hàm Ninh từ từ nhìn qua.

Giường số 1, là Miêu Miêu hơi mập, ba mẹ cậu ấy hẳn đã đi về. Giường số 2, Mạn Mạn đáng yêu, ba mẹ cậu ấy đang giúp chỉnh lý giường tủ cùng quần áo.

Cô là giường số 3, giờ phút này vẫn đang trống không.

Giường số 4, là Bạch Vũ Hân…

Cố Hàm Ninh xoay người nhìn lại, thấy Bạch Vũ Hân đang cười ngọt ngào nhìn mình, nụ cười trên mặt cô nhạt dần, đáy lòng hiện lên sự đau đớn.

Cố Hàm Ninh xiết chặt nắm tay, cưỡng ép mình chuyển tầm mắt qua, nhìn Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn, chào hỏi.

“Xin chào các bạn, mình là Cố Hàm Ninh giường số 3.”

Giới thiệu tên họ lẫn nhau xong, Cố Hàm Ninh mang ghế rồi ngồi dựa ở một bên, Cố An Quốc leo lên bàn sách trên giường, treo màn cho Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã thì để từng bộ quần áo của Cố Hàm Ninh vào trong ngăn tủ.

Bạch Vũ Hân mở to mắt, nhìn rất đơn thuần ngọt ngào, gương mặt thích thú: “Bạn ở thành phố N sao? Mình cũng vậy đấy!”

Cố Hàm Ninh mỉm cười khe khẽ, nhìn Bạch Vũ Hân cười vui vẻ thân thiện, biết rõ cô ta là từ trong cuộc đối thoại giữa mình và ba mẹ mà biết được.

Kiếp trước, cũng là như vậy. . .

Cũng bởi vì đều đến từ một thành phố, hai người bọn họ là đồng hương, từ lúc mới bắt đầu đã là bạn thân rất thân, cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng trở về trường. Từng có một khoảng thởi gian, trong lòng cô, Bạch Vũ Hân, không khác gì ba mẹ, là người thân nhất…

Trong lòng Cố Hàm Ninh có chút hốt hoảng, nhất thời giống như không phân rõ được kiếp trước kiếp này, rốt cuộc cô đang tồn tại ở nơi nào.

“Ninh Ninh, quần áo mùa đông, mẹ để ở hộc tủ quần áo dưới cùng đó.” Diêu Tuệ Nhã vỗ vai Cố Hàm Ninh nói.

Cố Hàm Ninh vội vàng tỉnh lại, nghe Diêu Tuệ Nhã nói rõ các đồ vật để ở chỗ nào.

Ba người nhà Cố Hàm Ninh thoáng sửa sang lại, rồi xuống tầng ăn cơm trưa trước,