
Bốn chữ cuối cùng Giang Thiệu có chút cắn răng nghiến lợi. Giang Chấn là ai, nhất thời hiểu ý, sảng lãng cười to, sau đó sưng mặt lên. "Đường đường là một người đàn ông sao có thể luôn nghĩ ——"
"Được được được! Xem như con chưa nói." Giang Thiệu kịp thời chặn lại lời nói sau của ông, tránh cho nghe mình cũng cảm thấy thẹn. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục vườn không nhà trống, gối đầu khó ngủ một mình. Thật ra thì không biết từ nguyên nhân gì, Diệp Tiểu An cũng không ngủ chung giường với anh mỗi đêm, trừ phi có vận động trước lúc ngủ khiến cô mệt bất tỉnh nhân sự.
Giang Thiệu có lúc luyện công buổi sáng xong trở lại cũng sẽ chạy đến trên giường cô ôm cô một lát mới đi làm. Mỗi lần thấy một đoàn hồng hào trên giường thì tâm trạng của anh liền đặc biệt tốt, mà bây giờ sớm muộn gì chỉ có một mình anh, Giang Thiệu nhạy cảm phát hiện trong lòng bị một loại tình cảm quấn quanh.
Tiu nghỉu như mất. . . . . .
Một lần nào đó trong cuộc họp, Giang Thiệu không biết làm sao lại chợt nghĩ đến cô, sau đó ý nghĩ liền đứt, tất cả mọi người nhìn đội trưởng nói một nửa lại ngừng. Nghê Hiểu còn lo lắng vết thương cũ của anh tái phát, muốn anh đếb bệnh viện kiểm tra.
Giang Thiệu nắm nhẹ quyền hơi xấu hổ ho nhẹ, "Tôi không sao, tiếp tục."
Nói tiếp tục vẫn không có đoạn sau, Tả Trí không còn cách nào, chủ động tiếp lời. Sau đó Nghê Hiểu cố ý ở lại, "Thật không cần đến bệnh viện xem một chút sao? Đừng để lại bệnh căn gì."
"Bệnh căn của anh ta ở trong lòng, bệnh viện nào cũng không tra được." Tả Trí nói xong thu dọn đồ đạc đi ra phòng họp. Nghê Hiểu không phải người ngu, tự nhiên nghe ra ý trong lời nói của anh, cắn môi cau mày.
"Giang đội, có thể nói vài lời không thuộc công việc với anh không?"
Giang Thiệu nhìn cô một cái. "Từ lúc nào khách sáo vậy?"
"Là bởi vì Diệp Tiểu An sao?"
Giang Thiệu cười yếu ớt, đã biết cô sẽ hỏi chuyện này. "Thế nào?"
Trả lời như thế thì đồng nghĩa với thừa nhận, Nghê Hiểu theo dõi ánh mắt của anh. "Anh biết em trở về vì ai không?"
"Biết."
"Anh biết em yêu anh bao nhiêu năm không?"
"Biết."
"Anh biết em sẽ chờ tiếp không?"
"Biết." Giang Thiệu sửa sang cổ áo đồng phục của cô một chút. "Nhưng tôi không mong em làm thế, rất cố chấp không phải chuyện tốt."
Hành động này thật thân mật, nhưng Nghê Hiểu lại không nhận ra nửa phần tình cảm giữa nam nữ. "Em với anh đánh cuộc, cho dù có một ngày anh có thể chân chính quên Cận Thanh, em cũng sẽ không buông tha anh."
Giang Thiệu than thở, "Hiểu Hiểu, vậy em có biết sợ rằng nếu giữa chúng ta có chút khả năng, thì ban đầu anh sẽ sẽ không để cho một cô nhóc quen ăn sung mặc sướng như em ra khỏi nước một mình, càng sẽ không để cho em chờ tới bây giờ?"
Mắt của Nghê Hiểu trong nháy mắt liền ướt, lời nói của Giang Thiệu giống như con dao đâm mạnh vào lòng cô. "Anh không cảm thấy em giống anh sao? Cận Thanh không thương anh, nhưng anh có thể yêu chị ta hai mươi bốn anh, còn em có thể yêu anh cả đời."
Giang Thiệu cười, sờ sờ đầu của cô. "Chớ tùy hứng, chúng ta không giống, muốn kiên trì một chuyện thì phải xem nó đáng gia 1không."
"Anh nói vậy không phải tự tát miệng mình à, Cận Thanh không đáng giá sao anh lại bỏ phí nhiều năm, kiên trì nhiều năm thế?"
"Những gì bỏ ra lúc yêu cô ấy là do không thể tự chủ, hiện tại có một người khiến anh kiên trì hơn cả cô ấy, điều này cũng không do anh. Hiểu Hiểu, đối với Cận Thanh anh không có kiên trì tới cùng, nhưng mà đối với Diệp Tiểu An anh sẽ."
Giang Thiệu nói xong liền muốn đi ngang qua người cô, mà Nghê Hiểu không biết ở đâu ra dũng khí lại ôm chặt hông anh từ sau. "Anh có dám đánh cuộc với em không! Bởi vì anh biết mình không thể quên được Cận Thanh, Diệp Tiểu An không thay thế được chị ấy!"
Thân thể cô hơi run rẩy, Giang Thiệu không nghe thấy thanh âm vẫn biết cô khóc. Kéo tay của cô ra, Giang Thiệu không quay đầu lại. "Không đánh cuộc với em là bởi vì hoàn toàn không cần thiết, tôi không thể quên được Cận Thanh, nhưng việc đó lại càng nhắc tôi phải yêu người nào, Diệp Tiểu An không cần thay thế ai, dĩ nhiên, ai cũng không thay thế được cô ấy. Hiểu Hiểu, em là cô gái thông minh, nếu có thể học theo sự chấp nhất ban đầu của anh, sao không học theo sự từ bỏ của anh bây giờ?"
Anh đi, Nghê Hiểu che mặt khóc rống. Người đàn ông này rốt cuộc độc ác cỡ nào, cả nước mắt cũng không muốn lau cho cô.
Một lần. Dù chỉ lấy được sự dịu dàng của anh một lần, cũng đủ cô dùng nửa đời sau trân quý. Nhưng anh không muốn, cô lại thật sự không được gì cả.
Tả Trí ở phía sau cửa nghe được toàn bộ, không khỏi bội phục Giang Thiệu từ trong đáy lòng.
Không có ai có thể bị ai thay thế. Ban đầu anh và Diệp Tiểu An ở chung đơn giản là vì đền bù Trần Dao lạnh nhạt tình cảm của mình. Không cách nào phủ nhận tình yêu của anh đối với Trần Dao, dù anh thật động lòng với Diệp Tiểu An. Động lòng không sai, nhưng thời gian xảy ra không đúng. Nếu trong lòng anh đã có một người phụ nữ, thì không nên để cho một người khác vào đó.
Đêm đó, Tả Trí lần đầu tiên trở lại chung cư Tử Kinh sau khi chia tay Diệp Tiểu An. Căn phòng không