
nh yêu cô ta? Ngàn vạn đừng nói như vậy cho tôi biết, người khác không hiểu, tôi lại không hiểu anh sao? Cận Thanh ở trong lòng anh cũng giống như nữ thần, 24 cái xương sườn của anh, mỗi cái đều mẹ nó khắc lên hai chữ 'Cận, Thanh'!"
Chỉ có Tả Trí tự biết, nói xong lời cuối cùng tay của anh cũng hơi run, trong lòng khó chịu như gai đâm. Không sai, Diệp Tiểu An là cái gì? Cho tới bây giờ chính là đồ chơi của anh!
Anh tự nói với mình như vậy lần nữa, cho đến khi bình tĩnh lại.
Giang Thiệu trầm mặc đưa mắt nhìn anh, cảm giác mình từ trong ra ngoài đều bị người ta tàn nhẫn xé ra máu chảy đầm đìa. Mà người xuống tay người anh em thân nhất kiếp.
Sau một hồi trầm mặc lâu dài, Giang Thiệu cười cười rất nhỏ, trong mắt đã hoàn toàn không còn sót lại chút nhiệt độ. "Mọi việc không thể nói quá tuyệt đối, nếu như. . . . Tôi thật sự yêu Diệp Tiểu An thì sao?"
"Anh em, cầu xin anh đừng trêu chọc gia mắc cười, lừa dối người không sợ đau đầu lưỡi, anh thật có thể yêu cô gái ngu xuẩn Diệp Tiểu An như yêu Cận Thanh, thì hôn lễ sau này tôi bao hết!" Tả Trí xì mũi coi thường, trở mình chui vào chăn, không nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo bén nhọn bên môi Giang Thiệu.
Tả Trí, cậu sẽ phải hối hận. Hối hận đã nói lời này, hối hận tổn thương cô ấy, hối hận quá mức tin tưởng cái gọi là tình yêu mãi mãi không đổi.
Giang Thiệu không nói được làm sao phát tiết cảm xúc đang khởi động lăn lộn ra ngoài, chỉ cảm thấy nhưng nếu anh không thoát ly được ám ảnh của Cận Thanh thì đời này sẽ giống như Tả Trí nói, bị cái tên khắc trên xương sườn hành hạ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể, vĩnh viễn có đau đớn không thể diễn tả xen lẫn giữa hô hấp.
Vì vậy tựa như anh đã từng yêu Cận Thanh không cách nào tự kềm chế không có nguyên do mặc kệ hậu quả cũng không có đường lui, tại sao anh không thể yêu một cô gái khác?
Nhưng nếu không thể, anh làm sao để không phụ lòng tình yêu cuồng nhiệt dành cho Cận Thanh nhiều năm lại chỉ đổi được tổn thương?
Nhưng nếu không thể, anh phải dùng tư thế nào để đối diện với sự ngọt ngào không thuộc về anh mà cô vô tình hoặc cố ý khoe khoang ra?
Nếu như là Diệp Tiểu An. . . . . .
Giang Thiệu nghĩ, anh đồng ý thử một lần.
Diệp Tiểu An vốn định làm đà điểu dứt khoát rời đi, cố tình tên khốn kiếp Giang Thiệu này lại lấy thẻ căn cước của cô hại cô không chỗ để đi. Đã sớm hoàn thành chuyên mục hai tháng tới nên cô chỉ có thể rãnh rỗi lắc lư. Để bớt trống trải, cô bỏ ra một số tiền lớn thăng cấp vũ khí trang bị trong Game Online, đánh BOSS hay là mở lôi đài tỷ võ cũng không thể bình ổn cơn tức. Cuối cùng hóa bi phẫn thành bạo lực đại khai sát giới, mở rộng khẩu hiệu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết gặp thần giết thần gặp phật giết phật, dù là người chơi mới nhỏ bé hay người chơi mạnh mẽ cấp thần đều không bỏ qua.
Giết mấy ngày cơ hồ đắc tội mọi người, mang theo cái nick lóe ánh đỏ trở thành đối tượng bị đuổi giết. Nhìn những nhà chơi ở bên ngoài khu an toàn chờ báo thù đang bị cô làm tức đến giơ chân, Diệp Tiểu An vui vẻ ôm bụng cười to không ngừng trước máy vi tính.
Vậy mà sự vui vẻ này tới cũng vội vã đi cũng vội vã, rất nhanh cô lại trống trải. Lúc trước luôn có Tả Trị dụ dỗ cô chọc ghẹo cô, cô là một cô gái không có chí lớn, không có tiền đồ gì. Chỉ muốn cuộc sống đơn giản, tìm một người đàn ông có thể dựa vào sống những ngày tháng vui vẻ nhàn nhã, đó chính là hạnh phúc cô cần.
Hôm nay xem ra, ông trời cũng thấy cô dễ khi dễ, nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không chịu giúp cô thực hiện.
Diệp Tiểu An chán đến chết nằm lỳ ở trên giường. Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ, thời gian tốt đẹp, mỗi người đều đang cố gắng vì ước mơ của họ, mà cô lại cảm thấy mình không tìm được ý nghĩa sinh tồn. Thật muốn cứ như vậy chết đi cho xong.
Sững sờ ngốc trệ chốc lát, Diệp Tiểu An tát mình hai bạt tai. "Cho cô đắm mình, cho cô tiêu cực bi quan."
Câu nói kia của Giang Thiệu ở trong điện thoại lại hiện lên bên tai, cô cắn đầu ngón tay suy tư, do dự.
Đến hiện tại, chuyện xấu cô đã làm một tay cũng đếm hết: lúc nhỏ làm chết đuối con vịt ba tặng; cho rùa con nhỏ phơi nắng mặt trời, vài ngày sau mới nhớ tới chuyện này, kết quả rùa nhỏ đã phơi thành một con rùa tiêu bản khô cằn đen thùi lùi.
Sau khi lớn lên cũng chỉ xem lén vài bộ phim hot, nhưng cũng là vì cần cho công việc. . . .
Cho nên chuyện trả thù đối với cô mà nói có hàm lượng kỹ thuật rất cao, Diệp Tiểu An không có kinh nghiệm không có tư cách không có năng lực, huống chi đối tượng là Tả Trí. Anh ta có thể độc ác với cô như vậy, có phải đại biểu địa vị cuả mình ở trong lòng anh ta cực kỳ bé nhỏ không?
Hồi tưởng ngày chung sống trước kia, Tả Trí đã rất tốt với cô, cho cô cảm giác ấm áp rất chân thật. Anh vui vẻ khi cưng chiều cô, hài lòng lúc khi dễ cô, tập trung khi hôn cô, nhiệt độ và sức lực ở tay khi nắm tay cô. . . .
Diệp Tiểu An không muốn tin tưởng những thứ này đều là chuyện đàn ông am hiểu nhất để gặp dịp thì chơi, nhưng. . . .
Cô không thể quên được dấu vết trên ngón tay áp út của anh, không thể quên được bàna ty đã từng nắm chặt tay mì