Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323670

Bình chọn: 9.00/10/367 lượt.

ng quai xanh của anh đã tràn ra một đóa hoa màu máu đỏ chói mắt.

Nhịp tim Tả Trí dừng lại chốc lát, rất nhanh tỉnh táo lại. Nhìn lại trong tay kẻ hiềm nghi muốn chạy trốn cũng có một đứa bé, súng của hắn ta đối diện cái ót đứa trẻ, núp sau buồng điện thoại đơn giản, tâm tình kích động lớn tiếng kêu la. "Mày không được cử động! Mày cử động tao nổ súng ngay!"

Kẻ tình nghi tùy thời đều có thể tổn thương con tin, Giang Thiệu không dám khinh thường. Cha mẹ hai đứa bé ở một bênkêu gào khàn cả giọng, đứa bé bị bắt giữ cũng đang khóc, còn đứa bé trong ngực anh đã bị dọa ngất xỉu, hiện trường lâm vào hỗn loạn.

Người này cực kỳ cẩn thận, núp ở sau buồng điện thoại thỉnh thoảng quan sát tình huống quanh mình, ôm đứa bé làm lá chắn che giấu bộ phận quan trọng của mình, nếu Giang Thiệu muốn nổ súng xuyên qua buồng điện thoại kim loại bắn trúng kẻ tình nghi thì chắc chắn sẽ thương tổn con tin trong tay hắn.

Tả Trí ra dấu tay với Giang Thiệu, Giang Thiệu hít sâu một hơi đè xuống đau đớn mà vết đạn bắn mang tới, bắt đầu tiến hành khuyên giải kẻ tình nghi, "Anh nghĩ rõ ràng, nổ súng chính là cố ý giết người."

"Mày không cần nói nhảm! Tao cũng không muốn, là tụi bây ép tao! Tao không muốn ngồi tù! Tao đã lừa một trăm triệu! Bị bắt được tao sẽ ngồi tù chung thân!" Người đàn ông kích động la hét, một tay mất khống chế ghìm chặt cổ đứa trẻ, khiến đứa bé khó thở khổ sở nghẹn đỏ mặt.

Tả Trí thừa dịp Giang Thiệu hấp dẫn lực chú ý của kẻ tình nghi, từ phía sau nhanh chóng lặng yên không tiếng động đến gần hắn ta, nhắm súng ngay hắn.

"Anh đừng kích động, anh sắp ghìm chết đứa bé!" Giang Thiệu khuyên can, "Tôi bỏ vũ khí xuống, anh đừng tổn thương nó, cần con tin thì anh có thể bắt tôi, tôi có ích hơn đứa bé."

Giang Thiệu không chút do dự vứt bỏ khẩu súng, từ từ để đứa bé trong ngực nằm ngang trên mặt đất, hai tay giơ lên cao tranh thủ sự tin tưởng của đối phương, nhưng kẻ tình nghi cũng không biết ơn, chỉ cảnh cáo anh không được hành động thiếu suy nghĩ.

Lực độ giãy giụa của đứa bé bị hắn ghìm chặt càng ngày càng yếu, mẹ của đứa bé khóc đến sắp bất tỉnh. Dưới tình thế cấp bách, Giang Thiệu làm ra một quyết định mạo hiểm. Anh chợt khom người làm ra động tác nhặt súng ——

Trong một khắc kia tim Tả Trí hoàn toàn nghẽn, kẻ tình nghi quả nhiên không ngoài dự đoán theo bản năng nổ súng về phía Giang Thiệu, cùng lúc đó Tả Trí quả quyết bóp cò, bắn trúng vào cơ thể kẻ tình nghi.

Con tin được giải cứu, đứa bé cũng không đáng ngại. Kẻ tình nghi chỉ bắn trúng cổ tay phải của Giang Thiệu.

Giang Thiệu bị đưa vào phòng giải phẩu mấy tiếng, Tả Trí ở bên ngoài lo lắng chờ đợi. Lúc bác sĩ đi ra anh thậm chí không có dũng khí tiến lên hỏi thăm.

"Yên tâm đi, Giang đội mạng lớn, đạn không có thương tổn nội tạng anh ấy, tay phải cũng không bị phế, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian là có thể làm lại một hảo hán sanh long hoạt hổ! Không chết được, không cần phải lo lắng." Cấp dưới vỗ vai Tả Trí an ủi.

Tả Trí nuốt một ngụm nước bọt, vỗ thuộc hạ một cái. "Cút đi, ai mẹ nó lo lắng cho anh ta, tôi chỉ sợ anh ta cúp thì tôi không thể khai báo với ba anh ta, ba tôi cũng lột da tôi."

Cấp dưới cười mà không nói gật đầu đồng ý.

. . . . . .

Hành động lùng bắt lần này vô cùng thành công, thành viên nhóm lừa gạt không ai lọt lưới. Giang Thiệu bị thương chỉ ở nằm bệnh viện mấy ngày liền kiên trì trở về nước, Tả Trí cũng không khuyên nhiều. Lúc trước ở bộ đội đặc chủng từng bị thương nghiêm trọng hơn lần này gấp mấy lần, Giang Thiệu cũng bằng vào nghị lực kinh người và sức khỏe hơn người để vượt qua, khi đó Tả Trí chỉ nói: gieo họa sống ngàn năm.

Không biết là ai nhanh miệng truyền chuyện Giang Thiệu trúng đạn bị thương tới tai Giang Chấn, vừa xuống máy bay Giang Thiệu liền bị Giang Chấn phái người tới đón đi.

Ngay cả ba Tả Trí - Tả Liên Thành cũng phái thư ký tới truyền lời. "Tiểu Trí, ba cậu bảo tôi nói với anh xong vụ này hãy về nhà một chuyến."

"Tôi không bị thương, ông ấy vội vã triệu kiến tôi về làm gì?" Tả Trí không hiểu, thư ký của Tả Liên Thành đẩy mắt kiếng một cái. "Cậu trở về thì biết."

. . . . . .

Giang Thiệu được sắp xếp ở trong nhà dưỡng thương, mỗi ngày đều có bác sĩ chuyên gia tới cửa tra xét tình huống khôi phục vết thương của anh. Cảnh Thiên tỉ mỉ chăm sóc ở bên cạnh một tấc cũng không rời. Giang Thiệu không biết Giang Chấn đã điều tra chuyện Cận Thanh mang thai, hay là bởi vì anh bị thương mà không có chỉ trích anh cái gì nữa.

"Tiểu Thiệu, tuổi con cũng không nhỏ, có. . . ." Bữa trưa hôm nay Cảnh Thiên chợt ấp úng hỏi, rồi lại ngập ngừng, chỉ sợ nói ra lời gì khiến anh ghét.

"Có lời gì ngài nói thẳng." thái độ Giang Thiệu đối đãi Cảnh Thiên vẫn là lễ phép lại hơi xa cách. Cảnh Thiên mấp máy môi, "Có nghĩ tới kết hôn hay không?"

Giang Thiệu không lên tiếng, chỉ mỉa mai cười khẽ.

"Thật ra thì ba con vẫn luôn mong con có thể an ổn, có một cô gái chăm sóc con ông ấy mới an tâm, Tiểu Vĩ nhà bên bằng tuổi với con, nhưng mùa thu này con trai đã lên tiểu học rồi."

Giang Thiệu nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không nói. Cảnh Thiên lấy can đảm


XtGem Forum catalog