
công ty mới của hắn, chẳng qua chỉ là rượu vào nên mê sảng mà thôi, ngủ một giấc là quên ngay.
Nhưng khi hắn kéo cô xuất hiện tại Queen’s Road Central ở Hồng Kông, cô mới nhận ra Đồng Nhiên đang nghiêm túc.
Lúc đi vào phòng họp, cô mới phát hiện Đồng Nhiên thật sự muốn đem cô vào hang sói rồi – Chỉ thấy, hai bố con Đồng Tự và Đồng Hiểu Lượng đang ngồi ở bên cạnh vị trí chính trong phòng.
Lúc bọn họ trông thấy Cảnh Giai Tuệ bước vào, ánh mắt không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn lên. Đồng Nhiên không quan tâm đến ánh mắt của anh trai và cháu, bảo Cảnh Giai Tuệ ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng họp, sau đó hắn ngồi xuống vị trị chính.Đồng Tự ho nhẹ một tiếng, gật đầu với Đồng Nhiên, nói : “Cậu đã đến rồi, chúng tôi cũng đã ngồi chờ được một lúc, lát nữa nhóm thành viên hội đồng quản trị sẽ đến, có nên để cho cô ấy tránh đi chỗ khác hay không.” Hắn chỉ vào Cảnh Giai Tuệ nói.
Một số người trong hội đồng quản trị đã có mặt vừa nghe thấy lời hắn nói liền ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Cảnh Giai Tuệ.
“Không cần, cô ấy tới để làm thư ký hội nghị.” Đồng Nhiên thản nhiên nói.
Cảnh Giai Tuệ nhìn thấy được vẻ khinh thường trong mắt Đồng Tự, vốn đang muốn đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống, nghĩ tới những lời buổi sáng trước khi ra cửa Đồng Nhiên đã nói với mình, cô lại bình tĩnh mở laptop đặt trên bàn trà ra.
Đồng Tự nhìn Cảnh Giai Tuệ không có ý định rời đi liền lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu chuẩn bị một số văn kiện, Đồng Hiểu Lượng cũng không nhìn cô nữa, cố ý quay đầu đi chỗ khác.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đến đông đủ, các nhân vật quan trọng đối với chỗ làm việc bỗng dưng xuất hiện thêm một nhân viên thì cũng coi như không có gì, cho nên ngoại trừ hai cha con họ Đồng ra thì không có ai để ý đến Cảnh Giai Tuệ.
Sau khi bọn họ chào hỏi ngắn gọn xong, Cảnh Giai Tuệ biết, công ty mới này là từ ba tập đoàn tài chính lớn tạo thành, đó là tập đoàn Triệu Dương của Đồng Nhiên, tập đoàn tài chính tư nhân của Đồng Tự và tập đoàn Hằng Thái.
Trong phần đông thành viên ban quản trị tới tham dự, đại diện cho tập đoàn Hằng Thái là con gái của chủ tịch tên Huỳnh Kỳ Kỳ, cũng xem như là một bóng hồng giữa bụi rậm.Cô ấy khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc một bộ trang phục lịch sự cao cấp tối màu, chân đi một đôi giày cao gót đế hồng nhọn của Louboutin, mái tóc ngắn màu đỏ tím mềm mại vén ra sau vành tai trắng nõn, thật sự là một đại mỹ nhân trời sinh, ngay cả Cảnh Giai Tuệ cũng nhịn không được mà ngắm nhìn Huỳnh Kỳ Kỳ vài lần.
“Đồng tổng, mọi vấn đề chi tiết và bảng biểu tôi đã làm thành PPT, sau đây sẽ trình bày cho mọi người xem.”
Sau khi tắt hết đèn trong phòng họp, Huỳnh Kỳ Kỳ đứng lên, đầu tiên là mỉm cười gật đầu với Đồng Nhiên, sau đó đi đến trước màn hình chiếu, cầm bút laze vừa chỉ vừa nói chi tiết từng vấn đề.
Cảnh Giai Tuệ ngồi nghe bọn họ nói, đầu óc tinh tế chắt lọc vấn đề, cuối cùng mới biết hóa ra ba tập đoàn thực lực hùng hậu liên hợp lại là để buôn bán bia!
Hơn nữa lại không phải là mặt hàng bia nổi tiếng, mà là bia của địa phương!
Chi phí của một chai bia thì được bao nhiêu tiền? Còn không bằng ở công ty cũ của cô, một cuốn vở có thể lãi đến một phần ba! Mấy ông chủ lớn này có phải là đang nhàn rỗi không có việc gì làm hay không?
Thế nhưng một lúc sau, khi Huỳnh Kỳ Kỳ trình bày kế hoạch, Cảnh Giai Tuệ lại yên lặng ở trong lòng hít một ngụm khí lạnh.
Giá thành của bia tuy rằng không cao, nhưng nó là sản phẩm được tiêu dùng hàng ngày của mọi người.
Song tuy nó là sản phẩm được tiêu thụ nhiều, nhưng lại không có những công ty phân phối độc quyền như sữa tắm, dầu gội…hay các vật dụng hàng ngày khác.Sản phẩm bia này tuy có nhu cầu rất lớn, phạm vi phổ biến rộng khắp, nhưng thể tích và trọng lượng lại rất lớn, hơn nữa khi đổ vào bình có thể dẫn đến việc bất ngờ nổ tung trong điều kiện xấu, cho nên yêu cầu trong khi vận chuyển cũng phải đặc biệt cao.Nhưng nếu tăng giá vận chuyển thì giá bia cũng sẽ tăng, người tiêu thụ từ đó sẽ không có khả năng mua nổi.
Thử nghĩ một chút, gần nhà mình các ông các chú sẽ thường mua loại bia cỏ rót vào bình lớn, hay sẽ bỏ tiền mua những chai bia có nhãn hiệu nổi tiếng?
Sở dĩ đó là lý do mà từng địa phương sẽ có những sản phẩm bia khác nhau, có rất ít những xí nghiệp lớn có thể giữ vị trí độc đại trong phạm vi cả nước, cho dù nhãn hiệu đó có nổi tiếng, thì khi đem ra tiêu thụ cũng không thể đạt đến độ bao phủ rộng khắp, thủy chung không có khả năng dẫn đầu thị trường.
Cuối cùng, ai có thể đưa sản phẩm đến với người tiêu dùng với giá thành ít nhất, người đó sẽ nắm chắc phần thắng.
Mà việc cần làm của ba tập đoàn liên hợp này, dường như không có khả năng hoàn thành được.Bọn họ lúc này giống như một con quái thú đang mai phục, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào các xưởng bia to nhỏ trong khắp cả nước, lựa chọn khu vực thích hợp làm mục tiêu, hợp lực mua lại thành công thì lập tức thay đổi hệ thống làm việc, thống nhất một nhãn hiệu sản phẩm, sau khi loại bỏ những nhãn hiệu của các địa phương không có tính cạnh tranh thì trở thành nhà độc quyền.Những người kinh doanh đứng t