Em Dám Quên Tôi

Em Dám Quên Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325452

Bình chọn: 10.00/10/545 lượt.

thêm yếu đuối.

Ba Cảnh gọi điện thoại cho con gái để cô yên tâm, nói có thời gian thì lại về nhà một chuyến.

Cảnh Giai Tuệ nghe xong, trực giác mách bảo việc này có sự tham gia của Đồng Nhiên, nhưng lúc cô hỏi thì hắn lại từ chối cho ý kiến, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi Cảnh Giai Tuệ là cô thích mặc áo cưới có kiểu dáng như thế nào.

Cảnh Giai Tuệ trong lòng bứt rứt khó chịu, một chữ cũng không nói nên lời, hồi lâu mới nhìn cuốn album váy cưới nói : “Anh lợi hại như vậy, chút việc nhỏ này không cần phải hỏi ý kiến em, anh cứ tự quyết định là được rồi!” Đồng Nhiên nghe xong cũng không tức giận, cư nhiên lại chiều theo ý cô mà hưng trí bừng bừng cúi đầu ngắm nghía!

Hiện tại, vì vấn đề kết hôn này mà cô không buồn nói chuyện quá nhiều với hắn.

Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết đem hết sinh lực đặt lên công việc.

Nhưng công ty cũng không phải là nơi khiến cho người ta thấy thoải mái.Hôm nay, cô vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì tiếng chuông điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, là thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ gọi tới, mời cô tới văn phòng Huỳnh tổng một chuyến.

Trong điện thoại, giọng điệu của cô thư ký kia không hề khiêm nhường chút nào, quả thật giống như đang ra lệnh cho cô vậy.Cảnh Giai Tuệ sau khi cúp máy, nghĩ ngợi một chút, cũng không có đứng dậy, vẫn như trước ngồi xử lý văn kiện.

Một lúc lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là cô thư ký kia gọi tới : “Cảnh tiểu thư, sao cô còn chưa đi lên? Lịch trình của Huỳnh tổng vô cùng dày đặc, cô có khái niệm về thời gian không vậy?”

Cảnh Giai Tuệ trực tiếp bỏ máy xuống thật mạnh.

Lúc này chuông điện thoại không kêu nữa, thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ đi giày cao gót bảy phân, thở phì phò từ trên lầu đi xuống, đứng trước bàn Cảnh Giai Tuệ, đập tay lên bàn, cằm hơi vênh lên, câu cú lịch sự nhưng ngữ khí lại chua ngoa : “Cảnh tiểu thư, trong điện thoại tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Huỳnh tổng người đang nắm quyền muốn tìm cô nói chuyện trực tiếp, cô lại chậm chạp không chịu đi lên, thái độ làm việc như vậy thì tôi biết trả lời sao với Huỳnh tổng đây?”

Cảnh Giai Tuệ thuộc bộ phận thu mua của công ty, đại đa số các công nhân viên đến từ hai tập đoàn Triệu Dương và Hằng Thái, nói cách khác là một nửa người Hồng Kông và một nửa người Trung Quốc.Tuy nói là kết hợp làm ăn, nhưng người của tập đoàn Hằng Thái có lòng tự trọng rất cao, nhãn hiệu uy tín, thực lực hùng hậu, có chút kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường, hơn nữa đối với một tập đoàn mới như Triệu Dương thì họ lại càng có cảm giác khinh miệt, thực tế thì, ngày thường đi làm họ đều tỏ vẻ vô cùng coi thường các nhân viên của tập đoàn Triệu Dương.

Loại thái độ này làm cho người ta không thể bắt được nhược điểm, ngữ khí nói chuyện cùng ánh mắt tuy rằng khiến cho lòng người không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi để người ta trở mặt, dù sao những người có năng lực vào đây làm việc cũng đều là những người giỏi, đương nhiên sẽ không giống như trẻ con, nhìn không vừa mắt thì sẽ lao vào đánh nhau một trận.

Mà vị thư ký này, quả thật đã phát huy ưu thế tâm lý này một cách cực hạn.Lúc này ở chỗ làm việc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cảnh Giai Tuệ.

Cảnh Giai Tuệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị thư ký kia hỏi : “Tiên Đế, chức vụ của tôi là gì?”

Người tên Tiên Đế kia bị hỏi liền sửng sốt, Cảnh Giai Tuệ nhất định là đang lấy chức vụ giám đốc bộ phận thu mua để nói chuyện với cô.Nực cười! Trong tập đoàn giám đốc tựa như một hạt cát dưới chân, nhiều vô kể! Cô ta coi mình là gì mà lên mặt chứ!

“Thật sự rất xin lỗi, Cảnh tổng, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, việc của tôi chẳng qua cũng chỉ là truyền đạt lại lời mà thôi! Cô đại nhân đại lượng, xin đừng gây khó dễ cho một người làm công như tôi.”

Cô Tiên Đế này đúng là rất có đầu óc, không hổ là người bên cạnh Huỳnh Kỳ Kỳ, lời nói xoay chuyển, đem Cảnh Giai Tuệ trở thành một người kiểu cách, gây khó dễ cho một thư ký nhỏ.

Những người Hồng Kông trong phòng làm việc bắt đầu xì xào bàn tán, trên mặt nổi lên biểu tình không thể tin được.

Cảnh Giai Tuệ không để ý, chỉ mỉm cười nói : “Tiên Đế, không cần nói như vậy, chúng ta đều chỉ là người làm công mà thôi, tập đoàn đãi ngộ tốt, lương của chúng ta cũng không ít, đương nhiên phải tận tâm tận lực mà làm việc, cô là thư ký hậu cần, là người truyền đạt lại các thông tin từ cấp trên; tôi ở bộ phận thu mua, nhiệm vụ là phải biết nắm bắt thời cơ, bằng chi phí thấp nhất, thu mua được các xí nghiệp cho tập đoàn.

Bây giờ là mười giờ sáng, mười phút sau sẽ có một cuộc họp qua điện thoại, thảo luận về phương án thu mua ba nhà máy bia ở Đông Bắc.Nếu tôi vắng họp mà đến trễ thời gian thu mua tốt nhất, trách nhiệm này tôi không thể gánh nổi, sẽ bị nói là không làm hết chức trách.

Vừa rồi lúc cô gọi đến nói Huỳnh tổng muốn gặp tôi, tôi đã định nói ngay chuyện này với cô, hy vọng cô sẽ thông cảm, nhưng tôi vừa nói không có thời gian, cô đã lập tức cúp máy rồi, có phải rất không kiên nhẫn hay không? Nếu cô vẫn còn giữ thái độ công tác đó, không phải sẽ làm cho Huỳnh tổng sinh ra những hiểu lầm không đáng có với các phòn


Old school Easter eggs.