Pair of Vintage Old School Fru
Em Dám Quên Tôi

Em Dám Quên Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325321

Bình chọn: 8.00/10/532 lượt.

g ban sao?”

Lời nói của cô không hề tỏ ra kiêu ngạo, lại rất có lý lẽ, không hề dùng thân phận cấp trên của mình để chèn ép người khác.

Tiên Đế bị á khẩu không trả lời được, có lẽ chỉ cô mới biết, Cảnh Giai Tuệ vừa rồi căn bản không hề nói một câu nào liên quan đến cuộc họp qua điện thoại hết, rõ ràng cô chỉ thản nhiên nói đã biết, sau đó liền cúp máy.

Người phụ nữ họ Cảnh này bình thường luôn có dáng vẻ đứng đắn nghiêm trang, nhưng mắng người thì lại tự ra oai như vậy.Nếu Tiên Đế còn cố tình minh oan về cuộc nói chuyện, vậy thì càng khiến cho người ta nghĩ là cô đang cố tình gây sự.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Cảnh Giai Tuệ lại sáng lên, cô không để ý đến Tiên Đế nữa, trái lại tự đeo tai nghe, chuẩn bị bắt đầu hội nghị.

Tiên Đế trong ánh mắt trào phúng của mọi người, liền ngượng ngùng rời đi.

Đương nhiên lúc cô đi lên lầu, khuôn mặt đã tức giận đến đỏ bừng rồi.

Huỳnh Kỳ Kỳ sau khi nghe cô kể lại đầu đuôi mọi việc, còn thêm mắm thêm muối vào một chút, chỉ hơi nhíu mi, cười lạnh nói : “Cô ta đang muốn ra oai phủ đầu với mình đây mà!” Nói xong, Huỳnh Kỳ Kỳ nhìn vào tấm ảnh chụp trong một blog trên điện thoại, là một tấm thiệp mời, bên trên ghi rõ ràng tên của hai người “Đồng Nhiên, Cảnh Giai Tuệ”.

Tấm thiệp này không phải là đưa cho cô, khách đến tham dự hôn lễ này chủ yếu đều là bạn bè thân quen, cô chỉ tình cờ thấy được trên blog của người khác.Người ta nhận được thiệp mời của Đồng Nhiên nên rất hưng phấn, nên chụp ảnh vào rồi công khai trên trang cá nhân.

Trong giây phút nhìn thấy hai cái tên đặt song song trên tấm thiệp mời thanh lịch màu hồng phấn kia, Huỳnh Kỳ Kỳ cảm thấy lỗ tai của mình như sắp nổ tung ra.

Thật lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, chuyện thứ nhất cô làm chính là bảo thư ký gọi Cảnh Giai Tuệ lên, cô muốn thử dò xét ý tứ của Cảnh Giai Tuệ.

Sau khi nghe Tiên Đế tức giận kể lại, Huỳnh Kỳ Kỳ ngồi trên ghế ngắm nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ, ngay trước khi nhìn thấy tấm thiệp kia, cô còn vô cùng nắm chắc một điều : Đồng Nhiên chỉ đang chơi đùa với Cảnh Giai Tuệ mà thôi.Nhưng khi nhìn thấy tấm thiệp, mọi sự tự tin của cô đã hoàn toàn tan biến.

Cô nghĩ muốn gọi điện cho Đồng Nhiên để xác nhận, nhưng lại không dám, một khi Đồng Nhiên chính miệng thừa nhận, như vậy mọi chuyện tựa như sẽ không bao giờ có cơ hội xoay chuyển.

Cảnh Giai Tuệ ư? Cô ta có điểm nào so sánh được với cô chứ? Nghĩ tới đây, cô chợt nhớ đến có lần Đồng lão thái thái đã từng gọi điện thoại cho mình.

Lần đó, cô đã quả quyết từ chối yêu cầu liên hợp lại với họ để chống lại Đồng Nhiên, lúc này đây, cô biết, mình không thể chờ đợi thêm nữa.

Cô, nên ra tay rồi!

Không đến một tuần lễ, Đồng gia liên tiếp truyền đến tin vui.Làm cho mọi người kinh ngạc nhất chính là, hai chú cháu Đồng Nhiên và Đồng Hiểu Lượng sẽ cùng tổ chức hôn lễ trong một ngày!

Lúc Đồng Nhiên biết được tin này, hắn đang lôi kéo Cảnh Giai Tuệ vào cửa hàng trang sức Boucheron ở Paris lựa chọn nhẫn cưới.

Cười lạnh một tiếng, tắt điện thoại của trợ lý gọi tới, hắn liền bình thản ôm lấy cô gái đang ngồi trên ghế salon dành cho khách quý, nhìn nhân viên cẩn thận đưa tới một chiếc nhẫn kim cương màu lam.

Bởi vì biết khách quý đến từ Trung Quốc, người quản lý được an bài ra tiếp khách cũng là người gốc Hoa.Cô đeo một đôi găng tay màu trắng, dè dặt cầm lấy viên kim cương màu xanh lam.

“Đồng tiên sinh, khối nguyên thạch của ngài vẫn luôn được giữ trong tiệm chúng tôi, căn cứ vào số cara và kiểu dáng, nhà thiết kế của chúng tôi đã tốn ước chừng một tháng để thiết kế một vài mẫu khác nhau, mời ngài và vị hôn thê xem thử và quyết định xem mẫu nào ưng ý nhất?”

Đồng Nhiên nhìn vào, cúi đầu hỏi cô gái ngồi bên cạnh : “Em thích kiểu nào?”

Cảnh Giai Tuệ luôn không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng thật ra nhìn các mẫu thiết kế cũng có thể khiến cho người ta lóa mắt.Cô nhìn vài lần rồi nói : “Mẫu nào cũng không thích.”

Người quản lý mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng thật ra lại đang có chút kinh sợ.

“Cảnh tiểu thư, đây là khối ngọc xanh tinh khiết được khai thác từ Nam Phi rất hiếm có, hơn nữa 27 cara đều được trực tiếp cắt thủ công.Ba tháng trước khối nguyên thạch đó đã được bán với giá 18 triệu đô la, nhà thiết kế của chúng tôi vô cùng mong đợi chủ nhân của nó.Hơn nữa tôi cam đoan, chỉ có nhà thiết kế hàng đầu của chúng tôi mới có thể làm ra một tác phẩm công phu và hoàn mỹ như vậy, khiến cho chủ nhân của nó cảm nhận được tình yêu vĩnh hằng.”

Cảnh Giai Tuệ không ngờ khối đá thoạt nhìn không mấy thu hút này lại có lai lịch lớn như vậy, 18 triệu đô la? Đổi thành nhân dân tệ là khoảng hơn một tỷ…Được mua ba tháng trước? Hơn một tỷ đổ vào để làm nhẫn cưới? Giống như một người đàn ông ngoài ba mươi sống độc thân, đập nồi bán sắt lấy tiền rồi lừa con gái nhà người ta vào nhà vậy! Người đàn ông này điên rồi ư?

Cảnh Giai Tuệ cố gắng không biểu hiện ra sự kinh ngạc trên gương mặt, chỉ nhàn nhạt mỉm cười với quản lý : “Trình độ tiếng Trung của cô rất tốt, cám ơn đã giới thiệu.”

Cái gì? Vị quản lý nói cả buổi, đổi lại là một câu khen khả năng tiếng Trung rấ