XtGem Forum catalog
Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322904

Bình chọn: 9.00/10/290 lượt.

hình. Trong mắt anh ta, dường như trên đời này toàn là những kẻ hợm hĩnh, xấu xa, nhưng người luôn luôn chấp niệm về tiền bạc, địa vị chẳng phải là bản thân anh ta sao?

Thủy Quang bước qua cửa an toàn, mùi thuốc khử trùng bên trong nồng hơn ở ngoài nhiều, còn có âm thanh của mấy thiết bị y tế. Cô đi qua từng phòng, cuối cùng cũng tìm được số 2208. Cô đứng im, không đi vào, nhìn vào trong qua cửa kính. Thời gian trong phòng bệnh như dừng lại, người đang nằm trên giường bệnh nặng nề ngủ say. Người ta không thể liên tưởng đến dáng vẻ trong những bức ảnh kia nữa, không có ánh sáng và nụ cười vui vẻ mà chỉ còn lại sự yếu ớt và yên tĩnh.

“Cô đang đợi Cảnh Lam sao?” Thủy Quang đặt tay lên tấm kính lạnh lẽo, trong lòng có một cảm giác khó nói thành lời, có thương cảm, có khó chịu, cũng có thương xót.

Lương Thành Phi vẫn không đi vào. Thủy Quang quay đầu lại, nhìn qua ô kính của cửa an toàn thấy bóng lưng anh ta lặng lẽ đứng đó, vô duyên vô cớ cảm thấy một nỗi bi ai. Cô nghĩ nhất định anh ta yêu cô ấy rất sâu sắc, có điều suy nghĩ không thấu đáo nên làm khổ chính mình, cũng làm tổn thương cô ấy. Về điểm này, mình và anh ta thật giống nhau.

Thủy Quang đột nhiên có chút đồng cảm với anh ta. Cô từng chép thơ của Tịch Mộ Dung: “Cầu Phật có thể khiến anh hiện ra trước cửa sổ hằng ngày em thường nhìn ra xa, lặng lẽ ngắm anh đến đến đi đi mỗi ngày, hỷ nộ ai lạc mỗi ngày, cho đến lúc chết. Dưới ánh mặt trời rực rỡ hoa nở đầy, viết những kỳ vọng của em ở kiếp trước, kiếp này, kiếp sau vào mỗi chiếc lá. Anh có biết không, những chiếc lá rơi lả tả đó là nỗi nhớ thật dài, thật dài của em. Anh có biết không, những cánh hoa rụng tả tơi đó là kỳ vọng bao ngày của em.”

Rõ ràng biết sự kỳ vọng đó không có hy vọng, nhưng vẫn ngày đêm chờ đợi…

Thủy Quang đi ra khỏi cửa an toàn. Lương Thành Phi quay người nhìn cô. “Gặp xong rồi cô thấy thế nào?” Giọng nói của anh ta khàn khàn, Thủy Quang nhìn vào một điểm hư không ngoài cửa sổ. “Nếu cô ấy tỉnh lại và Cảnh Lam vẫn còn sống, chắc bọn họ sẽ thành đôi thành cặp nhỉ… Thực ra… điều này cũng rất tốt.”

Lương Thành Phi châm biếm. “Cô nghĩ cũng thật thoáng.”

Thủy Quang hờ hững nói: “Nếu không thì còn có thể thế nào?”

Một câu nói đơn giản lại khiến Lương Thành Phi nghẹn cứng. Đúng vậy, nếu không thì còn có thể thế nào? Nhưng mà… anh ta không cam tâm!

“Tôi không cam tâm, cô cam tâm sao? Vu Cảnh Lam chưa từng yêu cô, cô cam tâm sao, Tiêu Thủy Quang?”

Thủy Quang vẫn nói bằng giọng hờ hững: “Tôi không cam tâm là bởi vì không nỡ bỏ chứ không phải vì không có được.”

Lương Thành Phi cười khẩy. “Cô thật vĩ đại. Tiêu Thủy Quang, cô nói cho tôi biết, làm thế nào mà cô làm được, vừa giả vờ thâm tình vĩ đại vừa chuyển sang yêu người khác?”

Thủy Quang biết anh ta đang nói đến Chương Tranh Lam, con người này luôn lợi dụng Vu Cảnh Lam và Chương Tranh Lam để châm chích cô. Tuy cô đau nhưng trước nay không hy vọng người khác sẽ gánh vác nỗi đau của cô, còn anh ta, dường như chỉ khi nhìn thấy người khác đau hơn mình, anh ta mới có thể bớt đau đớn.

“Lúc nào anh cũng không chấp nhận chuyện người khác sống tốt như thế này sao?”

“Không phải.” Lương Thành Phi nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng. “Tôi chỉ không chấp nhận được chuyện cô sống tốt.”

Thủy Quang cười khổ. “Thực ra tôi phải cám ơn anh, vì anh khiến tôi biết rằng ngoài tôi ra còn có người khác từng yêu anh ấy, mà chí ít, anh ấy cũng yêu người ta…”

Vẻ mặt của Lương Thành Phi trầm xuống, sau đó anh ta không nói gì nữa.

Sau khi chào tạm biệt Lương Thành Phi, Thủy Quang cứ cảm thấy nghi hoặc bởi cô thấp thoáng nhìn thấy Chương Tranh Lam ở đại sảnh bệnh viện. Bóng lưng quen thuộc đó lóe hiện rồi không thấy đâu nữa, điều này khiến cô thấy hoang mang, nhưng nghĩ lại lúc này chắc chắn anh đang ở Hải Nam nên cho rằng mình chẳng qua đang nghĩ ngợi quá nhiều thôi.

Đi dạo một vòng không có mục đích, trong lòng Thủy Quang dường như trống rỗng, lại có phần nhẹ nhõm.

Khi cô về đến nhà, sắc đêm đã xuống. Vào nhà, Thủy Quang không khỏi sững sờ, bởi anh thật sự đã về rồi. Chương Tranh Lam ngồi dựa vào sô pha, đờ đẫn nhìn trần nhà, đến khi đèn trong nhà sáng lên mới sực tỉnh, nhìn thấy cô liền cười. “Em về rồi à?”

Thủy Quang khẽ gật đầu, lấy đôi dép trong tủ giày ra thay.

Chương Tranh Lam trầm mặc hồi lâu, giọng nói mang chút u oán: “Em không quan tâm đến anh, cũng không hỏi vì sao anh lại quay về sớm à?”

Biểu cảm khi anh nói vô cùng trầm lặng.

Sau ngày cô xuất hiện, Chương Tranh Lam đã hẹn gặp Lương Thành Phi. Anh vốn có quan hệ khá tốt với Cục phó Vương nên đã tiện miệng hỏi có phải trong đơn vị của anh ta có một cảnh sát họ Lương không. Sau đó anh bảo gọi anh ta đến gặp nhau ăn bữa cơm.

Khi Lương Thành Phi được nhân viên phục vụ đưa vào phòng ăn riêng vẫn cảm thấy thắc mắc, bởi trong phòng này nếu không phải quan lớn thì là quý nhân, cấp trên vô duyên vô cớ tìm anh ta đến làm gì. Đến khi nhìn thấy người đang nói chuyện với Cục phó Vương thì anh ta đã hiểu rõ, trong lòng cũng nảy sinh một chút nhạo báng.

Khi Cục phó Vương giới thiệu Lương Thành Phi vớ