Old school Swatch Watches
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324622

Bình chọn: 8.5.00/10/462 lượt.

ột dạ lê từng bước về phía Chung Nguyên.



Tôi đi đến đuôi thuyền, cẩn thận ngồi cạnh Chung Nguyên.

Lúc này hắn đang ngồi xếp bằng, phụng phịu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm

mặt nước, quần áo trên người chúng tôi đã bị mặt trời hong khô rồi,

nhưng gió lạnh thổi tới, tôi thực sự không nhịn được hắt xì một cái.

Chung Nguyên giật mình, không nói chuyện.

Tôi cọ cọ mũi, cười hì hì, lắc lắc cánh tay hắn, nói: “Cái kia … Thực xin lỗi nha …”

Chung Nguyên vẫn phụng phịu như cũ, không nói chuyện cũng không nhìn

tôi, tôi biết là hắn rất giận, áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta biết là

ngươi tốt với ta, ta rất không hiểu chuyện … ta sau này sẽ không vậy

nữa, ngươi đừng giận được không?”

Chung Nguyên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ lên thân thuyền, như trước không nói gì.

Tôi cắn chặt răng, nói: “Nếu không ngươi trừ tiền lương của ta đi.”

Chung Nguyên đột nhiên xoay mặt đi đưa lưng về phía tôi, bờ vai hắn

hơi rung lên một chút … chắc là đang cố gắng đè nén tức giận trong lòng, dáng này của hắn nhìn như quyết tâm tuyệt giao, làm cho tôi rất sợ. Tôi thật sự đắc tội hắn rồi, đến cả tiền lương cũng không làm hắn nguôi đi, trời ơi, làm sao đây …

Thuyền nhỏ chậm rãi đi tới trước, tôi nhìn thấy bên cạnh có đài sen,

thuận tay hái lên, ai biết được cái đài kia rất dai, tôi hái lên mãi

không được, bị nó kéo về phía trước, làm tôi muốn rơi vào nước.

Chung Nguyên kịp thời đưa tay qua, kéo cả tôi lẫn đài sen trở về thuyền.

Một lần nữa ngồi yên ổn, hướng hắn nịnh nọt cười: “Cám ơn ngươi, hắc hắc …”

Chung Nguyên lại lạnh lùng không nói gì, trưng ra bộ mặt kiêu ngạo,

nói không phải chứ, cái mặt phụng phịu của hắn thoạt nhìn thiệt đẹp trai ><

Đương nhiên bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp, tôi nắm đài sen, lấy lòng Chung Nguyên: “Ngươi ăn hạt sen không?”

Như dự kiến không có trả lời.

Tôi bóc một hạt ra, bỏ nhân xanh bên trong đi, sau đó đưa tới gần miệng hắn: “Ăn đi, ăn đi nè”

Chung Nguyên kiêu ngạo rốt cục nhịn không được trước sự mê hoặc của

hạt sen thơm mát, há mồm ra ăn. Tôi giống như được ân xá vậy, trong lòng mừng rỡ, tiếp tục lột vỏ, bóc nhân, đưa đến tận miệng hắn. Hắn lại

không chút khách khí há mồm ăn luôn, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.

Ak ak, sao có người khó dỗ thế không biết.

Tôi cẩn thận bóc hạt sen cho hắn, hi vọng hắn thấy tôi phục vụ tận

nơi mà bớt giận. Đáng tiếc tên kia lại như cái bàn đá, ngoại trừ lúc ăn

hạt sen miệng động đậy mấy cái, biểu tình trên mặt chẳng có biến hóa gì, coi chữ như vàng, một câu cũng không nói. Tôi dần dần thấy bực mình,

suy nghĩ coi thử có biện pháp khác không.

Lúc này thuyền của bọn Tiểu Nhị cũng đi về hướng này, cách chúng tôi

rất gần, Tiểu Nhị đứng ở đầu thuyền nhìn tôi với Chung Nguyên, cao giọng la: “Haha, tao thấy rồi nhá!”

Tay tôi run lên, một hạt sen rơi tòm xuống nước.

Tiểu Nhị lại hưng phấn la tiếp: “Hai người nha, vui vẻ quá đi, nhưng

mà đầu gỗ à, mày cũng nên chú ý một chút, Lục Tiểu Công đang nhìn kìa!”

Tôi lập tức thấy không tự nhiên, mặt cũng đỏ lên, giống như … hai chúng tôi làm vậy, giống như … hình như quá mức thân mật …

Đang lúc do dự, Chung Nguyên lại thản nhiên quét mắt nhìn Tiểu Nhị

một cái, không thèm để ý nói: “Đừng để ý cô ấy, chúng ta tiếp tục.”

Tôi: “…”

Tiểu Nhị, mày làm tốt lắm, Chung Nguyên rốt cục cũng mở miệng.

Thế là tôi cũng không chấp nó nữa, xoay qua cố gắng hầu hạ vị đại gia này. Tôi vừa bóc hạt sen vừa nịnh nọt cười: “Chung Nguyên, ngươi không

tức giận nữa?”

Chung Nguyên mặt không thay đổi: “Em nói xem?”

Tôi nhét một hạt sen vào miệng hắn: “Ta thấy, ngươi là người có tấm lòng rất rộng lớn, ha ha ha …”

Chung Nguyên không hề khiêm tốn, thản nhiên nhận lời khen ngợi của

tôi, còn chêm vào: “Muốn biết lòng anh tốt hay không, làm một việc anh

sẽ không giận nữa.”

Tôi cảnh giác hỏi: “Việc gì? Cái gì đấy?”

Chung Nguyên không nói gì, lại nhếch miệng, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.

Năm phút sau.

Trên đầu tôi đội lệch một cái lá sen to đùng, miệng ngậm một cái đài

sen rất dài, hai tay chụm trước ngực theo bộ dạng cún con, mặt nhìn

thẳng vào màn hình di động.

Chung Nguyên giơ di động, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Đẫu gỗ, cười nào.”

Thế là tôi nhếch miệng, còn không quên cắn chặt cái đài sen kia, sau đó cười thê thảm.

Cạch một tiếng, di động của Chung Nguyên đã ghi lại khoảnh khắc lịch

sử này của tôi, lớn tới tuổi này trải qua rất nhiều chuyện dọa người,

mỗi lần như vậy tôi đều ghi nhớ bộ dạng mất mặt của mình vào trong não,

chỉ có lần này bị người ta chụp lại trong di động. cho nên nói, lần mất

mặt này của tôi thật là xuất chúng, đột phá, thay đổi bản chất.

Tôi nhìn tấm ảnh bấn loạn khiến người ta rơi nước mắt trong di động Chung Nguyên, hoàn toàn hỗn loạn.

Sau này, khi tôi để kết hôn với thằng cha này, hắn cực kì tàn ác đem

tấm hình cún con của tôi rửa ra đóng vào khung gỗ, sau đó đem khung đóng trên đầu giường, mỗi ngày sắp đi ngủ đều chiêm ngưỡng.

….

Qua mấy ngày ở chung, tôi rút cục thấm thía những lời Tử Kiện nói,

bạn cùng phòng của anh toàn là quái nhân. Tử Kiện với Chung Nguyên thì

khỏi nói rồi,