
phòng thí nghiệm cũng không trách cứ nặng, đôi
khi lúc tính toán bồi thường còn giảm giá cho tôi nữa! Nhưng hiện tại
không hiểu lí do quái nào khiến tôi cứ bị Chung Nguyên bắt nạt mà hắn
còn muốn bóp chết tôi!!!
Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra kết luận, đại khái là tên Chung
Nguyên này cao ngạo quá đi? Được rồi, giúp hắn cùng tập thể dục, đi tự
học, có lẽ công tác của tôi làm không tốt nên hắn không hài lòng? Thấy
ớn, có thế cũng vòng vo, không hài lòng chỗ nào thì nói thẳng cho tôi,
đương nhiên tôi sẽ sữa chữa.
Tôi cố gắng trấn tĩnh mình lại, thấy thái độ lúc nãy của mình cũng
không tốt lắm, mặc kệ thế nào thì Chung Nguyên quả thực đến giúp tôi,
ngay cả cám ơn cũng chưa nói, còn vu cho hắn … Hổ thẹn quá, tôi thực sự
rất đáng giận.
Có vẻ như sếp kiêu ngạo đang tức giận, tôi chắc phải an ủi hắn một chút.
Thế là tôi đem lê trong giỏ trúc ra rửa sạch, để lại vào trong giỏ, liều mạng lao vào mở cửa phòng Chung Nguyên.
Chung Nguyên tựa vào khung cửa, khẽ nâng cằm, lấy khí thế nhìn từ trên cao xuống mà nhìn tôi: “Có việc gì?”
“Chung Nguyên, cho ngươi nè” Tôi đưa cái giỏ lê ra như đưa bảo vật, cười lấy lòng.
Chung Nguyên cúi đầu nhìn lướt đám lê, nhướn mày: “Trương Húc mang tới?”
“Uh! Ta chưa ăn trái nào, đều để dành cho ngươi.” Tôi tự thấy công phu nịnh bợ của mình lại nâng cao, dã man thiệt.
Chung Nguyên vừa mới dịu sắc mặt được một chút lại đột nhiên trầm xuống: “Anh không tin.”
Tôi đờ ra, không hiểu lại đắc tội hắn chỗ nào, đành phải đứng tại
chỗ, lặng ngốc nhìn hắn, hy vọng hắn tung cho ít ánh sáng khai trí.
Chung Nguyên cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy mặt đối mặt
hồi lâu, cuối cùng, Chung Nguyên rốt cục thở dài, nói: “Ngốc, em không
mỏi tay à?” Hắn nói xong, cầm giỏ trúc trong tay, kéo tôi vào phòng.
Tôi vừa vào phòng của Chung Nguyên liền cúi đầu chủ động nhận sai: “Chung Nguyên, xin lỗi nha, ta sai rồi.”
Chung Nguyên vẫn giữ giọng đều đều thản nhiên, cũng không tức giận gì: “Sai chỗ nào?”
Tôi ngẩng đầu thành kính nhìn hắn, nói: “Ta không nên phát hỏa với
người, không nên xuyên tạc hảo ý của ngươi, bình thường ta làm việc
không cố gắng, xem nhẹ cảm giác của ngươi … Ta còn nghĩ ngươi là đồ biến thái.” Tôi nhìn thấy sắc mặt của Chung Nguyên có xu hướng tối dần, vì
thế liền bổ sung vào: “Thực ra ngươi không phải, ai, ngươi làm sao mà
biến thái được, làm gì có biến thái mà còn đẹp trai như vậy …” phải phun mấy câu mắc ói ra trước mới được.
Chung Nguyên tự kỉ tự sướng tự cao vừa nghe thấy chữ “Đẹp trai” lập
tức phấn chấn tinh thần, mặt cũng không đen nữa, ánh mắt tỏa sáng, ý
cười lan tỏa tới mép luôn.
Tôi cố gắn ghi nhớ trong lòng, Chung Nguyên thích người khác khen hắn đẹp trai.
Thấy tâm tình Chung Nguyên tốt lên, tôi nhân cơ hội nói: “Ak, vậy, có thể tha thứ cho ta không?”
Chung Nguyên nhếch miệng, hơi hơi mỉm cười , đáp: “Em nói xem, anh nên làm gì em nhỉ?”
Ak, mấy lời này nghe quái quái, nhưng coi bộ vẫn có ý là tha rồi đi,
tôi hết sức mừng rỡ đứng lên, kính cẩn khen Chung Nguyên bao dung rộng
lượng, lại còn giả mù sa mưa nói: “Thật ra ta nghĩ sẽ làm gì đó bù lại
cho ngươi.” Nói xong câu này tôi cảm thấy hơi bất an, lấy bản lĩnh gây
sóng gió của hắn, hắn không định …
Quả nhiên, Chung Nguyên lấy cái gói to lúc nãy đưa cho tôi, miệng nói: “Vừa hay, nè, bù đi.”
Tôi nhột nhạt mà cầm lấy cái gói, mở ra bên trong nhìn thử, là một bộ dụng cụ thêu mới toanh, hình vẽ dường như là hai chú cá nhỏ vui đùa
trên đại dương bao la.
Chung Nguyên nhắc nhở tôi: “Em đã từng hứa sẽ làm cho anh một cái thật lớn mà.”
Tôi mở bộ dụng cụ thêu ra, nhất thời khóc không ra nước mắt: “Nhưng
cái này bự quá sức ấy.” Lúc trước ngươi nói thích dây treo điện thoại,
nhìn lại đi, cái này rõ ràng là gối ôm mà!
Chung Nguyên nhíu mày: “Không có thành ý.”
Tôi không nói gì, do dự nửa ngày, rốt cục cắn răng nói: “Được rồi,
được rồi, ta thêu là được chứ gì, hứa với ngươi nhất định sẽ làm, nhưng
mà ta phải nói, ta không làm quen, hơn nữa cái này quá lớn, không biết
khi nào sẽ hoàn thành.”
Chung Nguyên thập phần rộng lượng, kéo kéo tay áo: “Không cần vội.”
Thế là tôi ôm lấy cái gối ôm chưa thành hình kia, dở khóc dở cười ra khỏi phòng Chung Nguyên.
Sự tình tại sao lại phát triển thành thế này tôi có nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Ngày hôm sau, Chung Nguyên đem cái giỏ trúc trống không hoàn trả lại
cho tôi, một cái hạt lê cũng không còn, tôi hỏi hắn ăn hết rồi hả, hắn
còn không chịu thừa nhận, hừ, không nhận thì tôi cũng biết chỉ có hắn ăn chứ ai, đồ nói dối, lại còn tham lam!
…
Trời chiều mùa hè, không khí có chút oi bức, làm lòng người cũng thấy ngột ngạt khó chịu. Tôi ngồi dưới tàng cây ngô đồng, từng mũi kim thêu
cẩn thận lên xuống, nói thiệt cái đồ quỷ này khó thêu chết đi được, mắt
tôi muốn lòi ra ngoài luôn rồi. Nhờ thêu sai mấy lần mà tôi phải tháo
chỉ ra mấy lần, tháo ra còn khó hơn thêu vào, chết mất. Đồ khỉ nhà hắn,
Chung Nguyên lại tìm cái phương pháp tàn nhẫn này tra tấn tôi, nhất định kiếp trước tôi nợ nần gì hắn mà.
Vậy chứ hắn đang làm cái gì? Miễn bàn, nhắ