
trong thời kỳ an toàn, hai người chúng tôi đều chưa già, tại sao lại không được?” Cơ Quân Dã cũng cười: “Tôi phải mau sinh một đứa bé gái để tuyển Đậu Đậu làm con rể mới được”.
Hoài Nguyệt đứng dậy nói: “Đã chắc chắn như vậy thì chúng ta đi về thôi. Tối nay chị uống nhiều rượu như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn ngồi ở cái chỗ khói thuốc mù mịt này mãi à? Lần sau cũng đừng như vậy nữa”.
Cơ Quân Dã ngăn lại: “Chúng ta ngồi thêm lát nữa, tôi gọi A Thích tới đón”.
Hoài Nguyệt nhìn quanh, khẽ cắn môi nói: “Không khí ở đây không tốt. Chúng ta chuyển sang địa điểm khác ngồi, để tôi lái xe cho”. Đưa Cơ Quân Dã về nhà có thể sẽ gặp anh, nhưng dù sao cũng không thể không quan tâm đến bà bầu một ngày đang ngồi trước mặt này được, Hoài Nguyệt âm thầm thuyết phục chính mình.
Cơ Quân Dã cực kỳ kinh ngạc: “Thì ra cô biết lái xe, sao tôi chưa bao giờ thấy cô lái cả?”
“Lúc ly hôn, anh ta cho tôi xe nhưng tôi không lấy. Trước kia tôi cũng rất ít khi lái xe, đường tắc như vậy, lái xe đi làm còn tốn thời gian hơn cả đi bộ . Mình cũng không phạm luật nhưng do người khác phạm luật, tính ra đi xe lại thành gánh nặng, chẳng thà ngồi xe buýt cho yên tâm. Vốn tôi lái xe cũng không tốt lắm”, Hoài Nguyệt nói: “Có điều chị cứ yên tâm. Buổi tối ít xe, nhất định tôi sẽ đưa chị về an toàn. Từ lúc còn chưa có thai Đậu Đậu tôi đã thi được bằng lái xe rồi”.
Cơ Quân Dã vui vẻ nói: “Vậy hôm nay tôi rất may mắn khi được đích thân Thương tiểu thư lái xe đưa về rồi”.
“May mắn gì mà may mắn, là đãi ngộ dành cho thai phụ thôi”. Hoài Nguyệt không kìm được lườm cô: “Nếu tôi biết chị có thai rồi thì kiểu gì cũng không đồng ý gặp nhau tại quán bar. Sau này chị cũng phải cố gắng ít ăn cơm ở bên ngoài. Hàng quán có cao cấp đến đâu cũng không yên tâm bằng ăn ở nhà mình”.
Cơ Quân Dã nói: “Nếu cô ở ngoại ô thì tôi có thể thường xuyên qua nhà cô ăn chực. Trông chờ vào hai người đàn ông đó thế nào được. Nếu mẹ tôi vẫn còn thì nhất định sẽ chăm sóc tôi chu đáo”.
Hoài Nguyệt cười cười: “Hôm nay chị nói chuyện với tôi hồi lâu, vòng vèo mãi cuối cùng còn không phải muốn tôi làm đầu bếp cho chị trong thời gian mang thai sao?” Trong lòng cô đương nhiên đã hiểu rõ thâm ý của Cơ Quân Dã nhưng có một số việc tâm có thừa mà lực không đủ, cô cũng chỉ có thể nhận lời cho xong thôi. Nhớ tới cổ tay bị thương của Cơ Quân Đào, nhớ tới đôi tay tinh tế như mỹ ngọc đã từng vuốt ve thân thể của mình kia, cô lại thầm thở dài trong lòng.
Cơ Quân Dã lại tưởng mình thông minh, nghĩ thầm đúng là một cô bé ngu ngốc. Tôi đã nói nhiều về anh trai tôi như vậy, tôi không thể uy hiếp trắng trợn nhưng cũng có thể làm cô cảm động đúng không? Còn chuyện có thai chẳng qua chỉ là ngụy trang mà thôi, bằng không vừa xoay người đã bị cô hiểu rõ ý đồ thì không phải nói phí lời sao? Chính cô đã nhận lời rồi thì đừng trách tôi khiến cô vất vả nhé!
“Làm đầu bếp thì không dám, thỉnh thoảng cho tôi ăn một bữa ngon là được rồi!”
Hoài Nguyệt lắc đầu thở dài nói: “Chỉ giỏi ra vẻ đáng thương, chị đúng là yêu tinh chứ không phải người”.
Thực ra hai người này có ai không phải là yêu tinh chứ? Nói chuyện vòng vo trên trời dưới đất điềm nhiên như không cũng chỉ vì một người, không phải sao?
Hoài Nguyệt lái chiếc xe BMW của Cơ Quân Dã về khu nhà ở ngoại ô.
Trên xe Cơ Quân Dã đã gọi điện thoại cho A Thích và nói mình uống nhiều rượu, Hoài Nguyệt lái xe đưa về, không ngờ lại làm cho hai người đàn ông ở nhà lo lắng không thôi. Vừa lo cho Cơ Quân Dã uống say, vừa lo cho khả năng lái xe của Hoài Nguyệt. Xe vừa về đến trước sân, A Thích đã đợi sẵn, vội vàng chạy tới mở cửa xe quát Cơ Quân Dã: “Em điên hay sao mà uống nhiều rượu như vậy, không phải em bảo là đang có thai sao?”
Cơ Quân Dã mặc kệ anh ta nửa bế nửa kéo xuống xe, chỉ ôm ngang eo anh ta làm nũng: “Em nhớ mẹ, cũng nhớ tới vài chuyện khác nên trong lòng hơi khó chịu”.
Hoài Nguyệt vừa nghe vừa ngồi yên trên ghế lái, nhìn thấy Cơ Quân Đào đứng bên ngoài, cô nhất thời không dám xuống xe.
A Thích nhìn hai người một trong xe một ngoài xe, đương nhiên hiểu ngay là Cơ Quân Dã đang mượn rượu diễn trò nên vừa bế cô vào trong nhà vừa nói: “Đừng buồn, đừng buồn nữa, mẹ không còn nhưng còn có anh và anh trai em mà”.
Cơ Quân Đào đợi hồi lây vẫn thấy Hoài Nguyệt ngồi trên xe mãi không mở cửa, biết cô làm vậy vì mình nên cảm thấy rất buồn bã, vừa định xoay người đi vào nhà thì Hoài Nguyệt đẩy cửa bước xuống.
“Cơ tiên sinh”. Hoài Nguyệt nhẹ nhàng gọi rồi đưa chìa khóa xe cho anh.
Cơ Quân Đào cầm lấy, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Giờ về thành phố à? Hay là anh đưa em về?”
Hoài Nguyệt lắc đầu: “Muộn quá rồi, ngày mai em về cũng được”. Ngừng một chút, cô lại nói tiếp: “Em không biết Tiểu Dã… Không nên để cô ấy uống nhiều rượu như vậy, xin lỗi”. Có thai một ngày? Cô không dám nói một câu tế nhị như vậy.
“Không trách em được, tính nó vốn thế mà, ai cũng không quản được”.
Hai người nhìn nhau không nói được gì, Hoài Nguyệt ngẩn ngơ nhìn cổ tay trái quấn kín băng gạc của anh, chính cô cũng không rõ tình cảm của mình dành cho Cơ Quân Đào bây giờ là gì, thấy an