Polaroid
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327133

Bình chọn: 7.00/10/713 lượt.

h bị thương, trong lòng cô nhói đau. Bất kể cô có chịu thừa nhận hay không thì quan hệ giữa hai người rốt cuộc cũng đã không còn đơn thuần như trước đây nữa.

Để ý ánh mắt của cô đang nhìn tay mình, Cơ Quân Đào mỉm cười lấp liếm: “Nhất thời không cẩn thận để đứt tay, không việc gì”.

Hoài Nguyệt cúi đầu không nói, Cơ Quân Đào đứng bên cô, anh biết cô không yêu anh, nhưng chỉ cần đứng chung một chỗ như vậy, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn cô như vậy là anh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

“Nên cẩn thận một chút”. Tiếng nói của cô rất nhỏ, rất mảnh, nhưng Cơ Quân Đào vẫn có thể nghe rõ. Không còn là giọng nói xa lạ ban ngày, thay vào đó là những âm thanh ẩn chứa sự thân mật. Không nói nên lời, anh nhìn cô với ánh mắt vui mừng không thể kìm nén được.

“Tiểu Dã nói mấy ngày nay anh ngủ không tốt”, Hoài Nguyệt không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói, âm thanh vẫn nhẹ như tiếng muỗi: “Ăn uống cũng không tốt đúng không?”

“Tiểu Dã nói linh tinh đấy, anh vẫn ổn lắm”. Niềm vui dần ngập tràn trong lòng anh: “Đừng lo lắng”.

Hoài Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên như bị lời nói của anh làm hoảng sợ. Dưới ánh trăng, sắc mặt cô trắng xanh, trong đôi mắt long lanh như nước toát ra một vẻ e lệ và một thoáng hoang mang, dáng vẻ bối rối, bất an của cô làm người ta muốn ôm cô vào lòng để thương để yêu. Cơ Quân Đào rất muốn ôm cô vào lòng vỗ về, hỏi xem vì sao cô quan tâm đến anh như vậy mà lại không muốn đón nhận anh.

“Em phải về nhà đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi”. Hoài Nguyệt xoay người đi về phía nhà mình.

“Hoài Nguyệt”, anh nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng, vội vàng gọi giật cô lại nhưng do dự mãi, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Em, có phải cũng giống Tiểu Dã?” Anh hơi đỏ mặt: “Hôm đó, anh không…” Anh biết không nên hỏi cô như vậy nhưng lại thật sự lo lắng.

Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, không, cô cảm thấy từ đầu đến chân mình đề đỏ rực lên rồi. hai người mặt đối mặt nói chuyện về buổi tối hôm đó như vậy làm cô không thể không cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi phóng đãng của mình.

“Không đâu”, cô vội vàng đáp rồi chạy về nhà như bỏ trốn.

Cơ Quân Đào đứng đằng sau nhìn cô, vội vội vàng vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó không quay đầu lại, sập cửa rầm một tiếng. Tại sao lại hoảng sợ như một cô bé chưa biết đến chuyện đời như vậy, anh cười khổ rồi đi tới, giúp cô nhẹ nhàng đóng cửa vườn hoa lại.

Đêm đó Hoài Nguyệt cũng ngủ không ngon, trong đầu vẫn vang vọng mãi những điều Cơ Quân Dã kể về Cơ Quân Đào.

Cô đã ly hôn hơn một năm, mặc dù đồng nghiệp, bạn bè và cả lãnh đạo đều đối xử không tệ với cô, cũng có khối người thích cô, ái mộ cô, muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ với cô, nhưng không có bất kỳ người nào bày tỏ tình cảm với cô non nớt như Cơ Quân Đào. Anh đau buồn vì cô, anh vui vẻ vì cô. Cô nhớ tới cổ tay quấn băng gạc của anh, mặc dù anh không chịu thừa nhận nhưng rõ ràng Tiểu Dã đã ám chỉ đó là vì cô. Còn cả đêm đó, cô có thể cảm nhận được bàn tay anh vuốt ve cô mang theo bao nhiêu tình cảm, ánh mắt anh nhìn cô quyến luyến và say mê, tình cảm này nồng đậm đến mức làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô muốn thuyết phục mình rằng đây chỉ là sự cố chấp của người bệnh trầm cảm, có lẽ sau một thời gian, sự cố chấp biến mất, cảm xúc cũng sẽ biến mất, nhưng ít nhất bây giờ tình cảm này đã làm cô cảm động. Sự cảm động ấy khiến cô càng hoang mang.

Nhưng cô phải cân nhắc rất nhiều vấn đề. Nếu như anh yêu cô nhưng lại chỉ muốn duy trì quan hệ tình nhân thì cô có chịu hay không? Nếu như anh bằng lòng lấy cô thì cô có sợ vấn đề dòng dõi nhà họ Cơ và sợ anh thay lòng đổi dạ sau khi khỏi bệnh hay không? Một vấn đề còn nghiêm trọng hơn là một khi cô và anh lấy nhau, anh ở bên cạnh cô suốt đời, bệnh trầm cảm cũng kéo dài cả đời không thể chữa trị, liệu cô có sẵn lòng sống trong tình trạng nơm nớp lo âu như đi trên băng mỏng như vậy không? Cho dù nhà họ Cơ có thể thuê được cả chục người giúp việc, nhưng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ suất, không phải Cơ phu nhân vẫn nhảy lầu tự tử hay sao? Cô, Thương Hoài Nguyệt, có năng lực chăm sóc cả anh và Đậu Đậu hay không?

Hoài Nguyệt suy nghĩ suốt đêm nhưng không tìm ra đáp án. Trời còn chưa sáng đã vội vã ra khỏi nhà, bắt xe buýt đến bến xe rồi lại bắt xe đường dài đến thôn Thanh Sơn thăm Đậu Đậu. Có lẽ khi nhìn thấy Đậu Đậu, những ý nghĩ rối bời này của cô sẽ biến mất. Cô sẽ không còn bị người đàn ông đó mê hoặc, sẽ toàn tâm toàn ý tìm một cuộc sống ổn định cho Đậu Đậu. Cô nhắc nhở chính mình, trước hết phải là một người mẹ rồi mới được phép là một người phụ nữ. Cho dù mình thích Cơ Quân Đào nhưng Đậu Đậu không thể sống trong một gia đình có người bệnh trầm cảm, điều đó sẽ để lại nỗi ám ảnh và tầm ảnh hưởng lớn đối với sự trưởng thành của nó.

Cơ Quân Dã lại yên tâm ngủ ngon một đêm. Trước khi ngủ, cô còn nhiều lần cam đoan với A Thích rằng Nhớ Giang Nam cô uống buổi tối thực ra không phải Nhớ Giang Nam thực sự, bởi vì trước đó cô đã dặn dò Vân Vân giảm lượng rượu đi rất nhiều rồi. Chẳng qua là từ lúc đến tới lúc về, tâm trạng của Hoài Nguyệt đều không yên nên không hề nhận ra tỉ lệ các