Insane
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327293

Bình chọn: 7.5.00/10/729 lượt.

chạy trốn, em làm anh phát bệnh rồi, em phải chịu trách nhiệm”. Bàn tay Cơ Quân Đào nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cảm nhận thân thể vô cùng thanh thoát của cô qua lớp váy mỏng, vừa hôn cô vừa lẩm bẩm nói: “Giờ còn mặc đẹp như vậy nữa, em muốn hại chết anh đúng không?”

Vì sao cô không trở lại? Vì sao cô không chịu tiếp nhận anh? Tất cả những vấn đề đã hành hạ anh đến kiệt sức này bây giờ đều bị anh ném lên chín tầng mây. Đứng trước người phụ nữ mình vẫn mong nhớ ngày đêm, anh sẵn lòng vứt bỏ sự rụt rè, vứt bỏ sự tỉnh táo, thậm chí vứt bỏ cả lòng tự tôn. Anh cũng thoải mái không còn suy nghĩ đến bệnh tình của mình nữa, anh chỉ muốn ôm cô trong lòng như vậy, dùng toàn bộ tình yêu của mình để giam cầm cô lại, không cho phép cô rời khỏi anh thêm một lần nào nữa.

Hoài Nguyệt bị anh ôm trong lòng rất chặt không thể nào nhúc nhích, thân thể cô trong nháy mắt bị anh đốt cháy. Chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Ngay cả người lão luyện tình trường như Lỗ Phong cũng không thể làm cô nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng như thế. Vậy mà chỉ một nụ hôn của Cơ Quân Đào đã khiến thân thể cô có phản ứng.

Cô ôm lấy eo anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt anh. Thì ra xúc giác cũng có trí nhớ, tất cả mọi cảm giác của buổi tối hôm đó lại một lần nữa hiện lên rõ ràng, ngón tay cô đã quen thuộc và lưu luyến thân thể này như vậy.

Lúc này cô đã quên tất cả do dự và băn khoăn của mình. Người đàn ông trước mắt này thích cô, yêu cô, đam mê thân thể cô. Còn cô là một người phụ nữ bình thường, sau cái đêm mặn nồng lần trước, thân thể phụ nữ của cô lại một lần nữa thức tỉnh. Cô cũng cần sự vuốt ve của một người đàn ông.

Sự vuốt ve của Hoài Nguyệt mang lại sự tự tin rất lớn cho Cơ Quân Đào. Anh đưa tay tắt đèn phòng khách, từ từ kéo khóa sau lưng váy cô xuống, cởi chiếc váy trên người Hoài Nguyệt ra rồi vùi đầu vào trước ngực cô.

Nụ hôn cháy bỏng làm thân thể Hoài Nguyệt mềm nhũn như một cánh hoa. Cô leo lên người anh, bất giác phát ra tiếng rên rỉ làm Cơ Quân Đào gần như phát điên. Ánh trăng từ cửa sổ tràn vào phòng như nước suối, dường như phủ một tấm lụa mỏng manh lên hai thân thể khiến cả hai càng trở nên đẹp đẽ hơn.

“Hoài Nguyệt, anh muốn em, muốn đến chết đi được”. Cơ Quân Đào khẽ cắn lên vai Hoài Nguyệt, âm thanh như vỡ vụn.

“Thả em xuống đi”, Hoài Nguyệt thở gấp: “Để em nguội một chút đi, em nóng quá”. Hoài Nguyệt cảm thấy mình sắp cháy thành tro vì nụ hôn của anh. Hai người bọn họ đều đang bùng cháy. Thôi được, vậy hãy cùng nhau cháy thành tro đi, trong anh có em, trong em có anh, tuy hai mà một. Lúc này cô không nghĩ gì nữa, không nghĩ đến bệnh tình của anh, không nghĩ đến cuộc sống sau này. Trong đầu chỉ có duy nhất sự thân mật khăng khít khi ở bên nhau trong giây phút này.

Cơ Quân Đào nghe lời, nhẹ nhàng đặt cô xuống nền nhà mát lạnh. Nền đá cẩm thạch màu đen, thân thế trắng muốt sáng lung linh dưới ánh trăng. Anh hôn lên mỗi một tấc da thịt trên người cô, cảm nhận thân thể mềm mại, ấm áp của cô nhẹ nhàng run rẩy dưới nụ hôn quyến luyến mê say của anh. Mồ hôi từ người anh rơi xuống thân thể đẹp đẽ bên dưới, hòa làm một với mồ hôi trên người cô.

“Không được”. Cô cảm thấy bờ môi ấm áp của anh vẫn đang trôi dần xuông bên dưới, cô làm sao có thể chịu đựng được sự mơn trớn dịu dàng như vậy.

Bàn tay rất đẹp của anh dịu dàng ôm vòng qua eo cô như trả lời, môi anh vẫn không dừng lại.

Mũi chân Hoài Nguyệt căng cứng, cô cố gắng kìm nén tiếng hét sắp bật ra khỏi miệng lại, tiếng rên rỉ đứt quãng vỡ vụn như những nốt nhạc nhảy múa dưới ánh trăng, tạo nên bản nhạc nguyên thủy nhất và cũng xúc động nhất của loài người trong đêm tối.

Hoài Nguyệt co chân lại, quấn chặt eo anh, toàn thân linh hoạt đón nhận sự cuồng nhiệt của anh. Thân thể cô thực hiện một vũ điệu làm cho anh được tận hưởng sự vui vẻ không gì sánh bằng. Người đàn ông ngoài lạnh trong nóng này đã kìm nén quá lâu, quá lâu rồi. Trước mặt cô, lần nào anh cũng gác lại sự kiêu ngạo của mình để chiều theo cô, điều này làm cô vừa hoảng hốt lại vừa không thể không cảm thấy thương hại anh. Cô một lòng muốn trả lại gấp đôi những gì anh đã âu yếm dành cho mình.

“Anh cứ như vậy thì em biết phải làm thế nào đây?” Cô thở dài nói. Những gì đang diễn ra chắc gì đã tốt?

“Hoài Nguyệt, không được trốn tránh nữa. Anh yêu em, em phải tin tưởng anh”.

“Em tin anh, em chỉ không tin chính mình thôi”. Nhưng nửa câu sau Hoài Nguyệt nói quá nhỏ nên Cơ Quân Đào không nghe thấy.
Sáng nay Hoài Nguyệt tỉnh dậy muộn hơn bình thường. Hết Vân Nam lại đến trại hè, cô chạy suốt ngày như ngựa không dừng vó, thật sự đã quá mệt mỏi. Người đàn ông hiện đang ôm cô còn khiến cô mệt hơn.

Xem ra trong chuyện giường chiếu, đàn ông luôn có khả năng không cần học mà vẫn biết. Lần trước, thân thể vẫn còn cứng nhắc, cần được khuyến khích, dẫn dắt và thậm chí là mê hoặc từng bước. Vậy mà lần này, từ nô lệ, anh đã hoàn toàn biến thành tướng quân. Hoài Nguyệt nhớ đêm qua mình thực sự không có sức chống đỡ, đành để mặc anh công thành chiếm đất, nghĩ lại cô bỗng dưng thấy mặt hơi nóng. Một trận hoan ái đến tận