
ổn thì còn kịp xin phép cơ quan”. Hoài Nguyệt phải đi công tác với Trần Thụy Dương, trong lòng anh vốn đã cảm thấy không vui.
“Có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, sao có thể yếu ớt đến mức ấy? Chỉ có điều chỗ tím xanh này hơi khó coi thôi”, Hoài Nguyệt cười hỏi: “Họa sĩ lớn, đôi chân này có khó coi không?”
Cơ Quân Đào vừa giúp cô xoa chỗ đau vừa hỏi: “Hoài Nguyệt, còn nhớ bức Xuân ở triển lãm tranh lần trước không? Hai đôi chân trên gốc cây khô đó, bức mà em nói là mỗi bước một đóa sen ấy?”
“Nhớ”, Hoài Nguyệt gật đầu: “Bố anh nói đó là tác phẩm tuyệt nhất của anh”.
“Cũng chưa hẳn là tác phẩm tốt nhất của anh” Cơ Quân Đào nói, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.
Hoài Nguyệt rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Cơ Quân Đào như vậy, cô không khỏi cười nói: “Công tử Quân Đào, anh kiêu ngạo quá đấy!”
Cơ Quân Đào mỉm cười cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô: “Nhưng đôi chân này quả thật là đôi chân đẹp nhất trên đời, chính nhờ nó nên anh mới vẽ ra được bức tranh ấy”.
Hoài Nguyệt hơi giật mình nhìn anh, trong lòng loáng thoáng nhớ có lần cùng Đậu Đậu đi chân đất tưới nước trên vườn hoa sân thượng. Cơ Quân Đào đứng trên sân thượng nhà anh nhìn họ, hình như Đậu Đậu còn “tưới nước” cho mấy cây mướp. Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Khi đó mình vừa lạ lẫm vừa kính trọng gọi anh ấy là Cơ tiên sinh, nào ngờ hai người lại sẽ có ngày thân mật như hôm nay.
“Đồ ngốc”, Cơ Quân Đào nâng cả đôi chân cô trên lòng bàn tay, mê mẩn nhìn cô: “Sao lại ngốc như vậy? Cả ngày trong đầu toàn suy nghĩ cái gì mà có một người đàn ông yêu em như thế này, tại sao em vẫn không nhận ra, tại sao không chịu tin tưởng?”
Hoài Nguyệt nhìn đôi tay rất đẹp của anh đang dịu dàng vuốt ve chân mình, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa sụp đổ. Giống như cả con đê đang từ từ sụp xuống trước dòng nước lũ. Cô hoang mang đứng dậy rời khỏi ghế sofa, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt, liền lấy máy tính xách tay từ trong phòng sách ra cho Cơ Quân Đào xem ảnh chụp ở Vân Nam.
Lệ Giang, Thạch Lâm, Đại Lý, Thương Sơn, Nhĩ Hải, Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt tươi cười xinh đẹp đứng bên nước, bên núi, bên đá: “Hoài Nguyệt, lúc nào chúng ta cùng đi nghỉ nhé, đến một nơi nào đó mà em thích”.
Hoài Nguyệt chần chừ một lát rồi gật đầu: “Anh thích đi đâu thì em sẽ đi cùng anh”.
Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng nói: “Nơi nào có thể làm em gác lại tâm sự thì chúng ta sẽ đến nơi đó”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Vậy em phải đến đảo Bá tước Monte Cristo để đào vàng. Dù sau này có thất nghiệp cũng không cần lo lắng cho cuộc sống của em và Đậu Đậu”.
Cơ Quân Đào nói: “Em với Đậu Đậu thì tiêu được bao nhiêu tiền chứ. Nếu em chịu thì bây giờ cứ nghỉ việc luôn cũng được. Cơ Quân Đào còn chưa đến mức không nuôi nổi người phụ nữ của mình”.
Hoài Nguyệt từ trong lòng anh giãy ra, nói: “Sau khi ly hôn em đã trở thành người theo chủ nghĩa nữ quyền, tuyệt đối không cần đàn ông cưu mang, chăm bẵm. Bị bỏ rơi một lần, thứ gì cũng mất hết, nhưng em lại nhận được một kinh nghiệm sống quý giá, sống là phải biết lo xa”.
Cơ Quân Đào thấy cô cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy sự phản bội của Lỗ Phong đã để lại một vết sẹo không bao giờ có thể xóa nhòa trong cuộc đời cô. Anh kéo cô vào lòng lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói: “Hoài Nguyệt, anh không muốn em vất vả quá, em biết anh có đủ khả năng mang đến cho em cuộc sống tốt hơn mà. Có điều, nếu như em hài lòng với hiện trạng bây giờ thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Em thích làm cái gì thì làm cái đó, không muốn thì cứ đến bên cạnh anh, anh lúc nào cũng chờ em”.
Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Em thích công việc bây giờ, không vất vả chút nào, đồng nghiệp xung quanh đối với em rất tốt. Chỉ cần người em phỏng vấn không khó tính như Cơ Quân Đào tiên sinh thì hết thảy đều rất hoàn mỹ”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Anh mà khó tính? Có mà em khó tính ấy! Em phải phỏng vấn anh mà lại không đến nói với anh một tiếng, còn bắt anh vội vàng tới nhà kể chuyện xấu của mình cho em nghe nữa. Em còn nói với Đậu Đậu là chú Cơ chỉ thích Đậu Đậu không thích mẹ, làm hại anh không biết phải vào nhà em kiểu gì”.
“Thì ra hôm đó anh đã nghe thấy mẹ con em nói chuyện”, Hoài Nguyệt cười nói: “Sao anh biết không phải em đang lấy lùi làm tiến?”
Cơ Quân Đào cười khổ nói: “Nếu đúng như vậy thì đã tốt. Em ngốc thế, làm sao nghĩ ra được chuyện như vậy”. Anh chỉ màn hình máy tính cười hỏi: “Nếu không thì tại sao mấy ngày ở Vân Nam, em vẫn có vẻ như mất hồn thế kia?”
Hoài Nguyệt đỏ mặt không lên tiếng. Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được những ngày ấy.
“Buổi sáng hôm đó anh lái xe ra ngoài đuổi theo em, đáng tiếc là không đuổi kịp. Hoài Nguyệt, vì sao phải bỏ đi từ sớm như thế? Xấu hổ hay hối hận?”
Hoài Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em đâu biết rằng uống rượu say em lại điên cuồng như vậy. Em bị chính mình dọa chạy mất”.
Cơ Quân Đào thở dài nói: “Thật may là còn có một người điên cuồng như một ngọn lửa như vậy. Nếu không thì chẳng biết cành cây khô này bao giờ mới có thể cháy lên được đây?”
Nếu như là một người phụ nữ khác, n