
g chịu”. Cơ Quân Đào kéo cô ngồi xuống đùi mình, vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hoài Nguyệt khẽ cười, sợ buồn nên vặn người né tránh.
“Thật đấy”. Cơ Quân Đào nâng cằm cô lên nói nghiêm túc: “Anh chỉ sợ em không chịu”.
“Em biết”. Hoài Nguyệt nhìn xuống đất, cô đoán được Cơ Quân Đào sắp nói gì với mình, vội vàng nói: “Anh đói không? Em nấu gì đó cho anh ăn khuya nhé?”
“Hoài Nguyệt, em vẫn không tin anh. Em đang lo anh sẽ không thể cho em những gì em cần”, Cơ Quân Đào vẫn cố chấp bám theo đề tài cũ: “Em xem bây giờ anh đâu còn vấn đề gì nữa? Còn gì khiến em không yên lòng? Thực ra bệnh của anh…”
Hoài Nguyệt đưa tay đặt lên môi anh nói: “Không phải em không tin, em tin”.
Cơ Quân Đào hôn nhẹ lên tay cô: “Nếu tin thì mình cưới nhau nhé!”
Hoài Nguyệt kinh ngạc, lập tức đứng bật dậy: “Em tin, em tin. Anh đừng làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy”.
Cơ Quân Đào tức giận quay đầu đi: “Cái gì mà gọi là nghiêm trọng? Tại sao cưới nhau lại có thể gọi là nghiêm trọng?”
Hoài Nguyệt chột dạ, ôm cổ anh dỗ dành: “Lại giận rồi, còn khó chiều hơn cả Đậu Đậu của chúng ta nữa. Đừng giận mà, em sẽ cho anh xem trò vui, đừng giận nữa”.
Cơ Quân Đào thở dài gật đầu, ngoan ngoãn gác sự bất mãn qua một bên.
Hoài Nguyệt lấy mấy thứ đồ chơi mua ở Vân Nam ra cho anh xem. Tấm hoành phi nhỏ làm bằng hoa khô, chiếc bàn gốm có in hoa văn, vòng tay bạc, đồ trang sức bạc, còn cả một chiếc áo không tay nữa.
Màu sắc hoa văn trên chiếc áo không tay này rất đẹp, Cơ Quân Đào nhìn thấy liền nói: “Hoài Nguyệt, mặc vào để anh xem xem nào”.
Khi đó Hoài Nguyệt bị một cô bé đi cùng xúi giục cùng mua chiếc áo này, sau khi trở về vẫn chưa mặc lần nào. Bây giờ mới nảy ra ý muốn làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng nên vội ngoan ngoãn vào phòng ngủ mặc vào rồi đi ra nói với Cơ Quân Đào: “Thế nào? Họa sĩ lớn cũng cảm thấy hoa văn em chọn không tồi đúng không? Đây là em phát hiện trong một đống quần áo đấy, vốn định để mùa hè mặc nhưng cổ áo thấp quá nên mãi không dám mặc, đợi đến mùa thu mặc bên trong áo khoát vậy”.
Cơ Quân Đào mỉm cười nhìn cô, gật đầu: “Đúng là rất đẹp. Nếu em mặc thế này ra ngoài anh cũng sẽ không chịu”. Anh bước tới ôm eo cô, cúi đầu hôn lên cổ cô: “Trong mắt họa sĩ lớn chỉ có người này, đâu còn thấy được quần áo nữa”.
Hoài Nguyệt vừa thở gấp vừa nói: “Anh xấu quá, bảo em mặc áo này vào thì ra không có ý gì tốt”.
Cơ Quân Đào cười nói: “Bảo bối, thế nào gọi là niềm vui khuê phòng? Em đi công tác bỏ lại anh ở nhà một tuần, hôm nay anh phải dạy dỗ em tử tế mới được”.
Lần đầu tiên hai người ở bên nhau trong nhà Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt đương nhiên rất thoải mái. Lúc đầu Cơ Quân Đào còn chưa quen nhưng dần dần cũng quên mất đang ở nơi nào, chỉ nhớ đến người đang ở trong lòng mình. Lúc đầu Hoài Nguyệt còn tưởng rằng mấy ngày nay mình bị thương nên anh phải kìm nén, nhưng thấy anh càng lúc càng dồn dập, hình như sắp nuốt chửng mình đến nơi. Mỗi tấc da đều bị hôn đến bỏng rát, cô không khỏi cảm thấy lo lắng: “Anh làm sao thế? Sao em thấy anh không vui?”.
Cơ Quân Đào cắn răng nói: “Em đang ở bên anh, làm sao anh lại không vui chứ. Em đừng nghĩ lung tung nữa, tập trung vào đi”. Nói rồi lại riết lấy cô.
Hoài Nguyệt đau đến mức xuýt xoa, ôm anh cầu xin: “Nhẹ thôi, từ từ thôi, chúng ta có thời gian mà”.
Cơ Quân Đào vùi đầu vào ngực cô, hỏi: “Thật sự có thể từ từ sao? Em đồng ý từ từ sao? Chúng ta có thời gian đúng không?”
Hoài Nguyệt bị anh làm cho vừa đau vừa hưng phấn, thì thầm vào tai anh: “Vâng, có thời gian, từ từ sẽ tới”.
“Vậy em có chờ anh không?” Cơ Quân Đào hôn lên ngực cô, run run hỏi. Chờ bệnh tình của anh hoàn toàn khỏi hẳn, chờ anh từ từ nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm của cô, chờ anh cho cô thấy một cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn mới.
Toàn thân Hoài Nguyệt tê dại, âm thanh vụn vỡ: “Em chờ”.
Cơ Quân Đào ôm chặt cô, hai người quấn chặt lấy nhau, cả căn phòng ngập tràn tình yêu.
Hoài Nguyệt đi công tác cùng Trần Thụy Dương, trạm thứ nhất là thành phố Liễu, thứ Sáu trở về Lỗ Phong lại đưa Đậu Đậu đến chỗ cô. Hoài Nguyệt mang Đậu đậu về căn nhà liền kề nghỉ cuối tuần, Cơ Quân Dã và A Thích cũng mang Leshy về, bốn người lớn, một trẻ con cùng nhau ăn cơm, tán gẫu chơi đùa. Trừ Đậu Đậu không hề biết rõ, bốn người còn lại đều ngầm hiểu mà không nói ra. Theo đúng tính khí của Cơ Quân Dã thì cô nhất định sẽ phải hai mặt một lời xác định rõ ràng mối quan hệ này, để anh trai mình khỏi phải suốt ngày mặt ủ mày chau nặng nề tâm sự. Nhưng Cơ Quân Đào đã nghiêm khắc nói với em gái: “Anh không muốn ép Hoài Nguyệt, cứ để cô ấy suy nghĩ cho rõ ràng”.
Trong suy nghĩ của Cơ Quân Đào, buổi tối hôm đó vì uống rượu say nên Hoài Nguyệt mới để phát sinh quan hệ với mình. Nếu không phải mình quá thích cô ấy, không nỡ để cô ấy rời đi thì Tiểu Dã cũng sẽ không phải hao tâm tổn sức kéo cô ấy về bên mình. Hoài Nguyệt ở lại bên cạnh anh, có thể là vì bất cứ lý do gì, bao gồm xấu hổ, thẹn thùng, mềm yếu hay không đành lòng nhưng tóm lại là không hoàn toàn cam tâm tình nguyện yêu anh. Chẳng qua vì cô lương thiện, lo lắng cho bệnh