
o dự. Nhận lời? hay là từ chối? Lại một lần nữa cô bị dồn vào một không gian và thời gian chật hẹp. Thì ra cuộc đời không bao giờ cho chúng ta thời gian suy xét và cân nhắc tử tế, nó luôn vung roi ép chúng ta lựa chọn, ngọn roi của nó quất lên người chúng ta không lưu tình chút nào, mỗi roi đều rất đau đớn. Cô ngẩng đầu nhìn Trần Thụy Dương, trong mắt đối phương có sự chờ đợi tha thiết, cô có thể nhìn thấu, kỳ thực cô đã thấy rõ từ lâu rồi, có điều cô vẫn đang tránh né.
Vì sao tránh né? Lý trí nói với cô nên tiếp nhận tình yêu của người đàn ông này, vì chính cô, cũng vì Đậu Đậu. Cô mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời, bên tai vang lên giọng của Cơ Quân Đào: “Em đã bao giờ chờ đợi một người như vậy hay chưa? Vừa hy vọng lại tuyệt vọng?” Anh ấy còn đang chờ cô, hôm đó anh ấy hỏi cô có chờ anh ấy không, cô nói sẽ chờ. Khi đó cô hoàn toàn hiểu rõ ý anh nhưng vẫn trả lời kiên quyết như vậy. Đã vậy thì cô nên chờ anh ấy, chờ cho bệnh tình anh ấy khỏi hẳn.
Từ bao giờ, trái tim cô đã thuộc về người đàn ông u sầu, nhút nhát và còn có bệnh tật quấn thân kia? Cô vừa dùng lý trí phân tích khoảng cách giữa hai người, dùng lý trí phân tích đủ mọi khó khăn trong tương lai, dùng lý trí phân tích tình cảm của mình đối với anh ấy và đối với Đậu Đậu xem ai nhẹ ai nặng, lại vừa từ từ đánh mất trái tim mình trong ánh mắt lưu luyến của anh ấy. Người đàn ông ấy đó mặc dù có bệnh trong người nhưng lại yêu cô như báu vật, dùng đôi tay đánh giá ngàn vàng kia vụng về băng bó ngón tay, gội đầu, nấu cháo, xóa tan vết máu bầm trên chân cho cô. Cô không biết rốt cuộc mình có gì tốt đáng để anh làm như thế, cô chỉ cảm thấy lúc này, cho dù có thứ khác mê hoặc đến đâu cũng không thể khiến cô có thể nhẹ nhàng xoay người bỏ đi như thiết tưởng lúc đầu. Cô phải giúp anh ấy hồi phục sức khỏe, cùng nhau đối mặt với cuộc sống, đối mặt với tình yêu.
“Giám đốc Trần, kỳ nghỉ quốc khánh, em phải đưa Đậu Đậu về nhà. Bố mẹ em đều nhớ cháu”. Hoài Nguyệt nhẹ nhàng nói, nhìn Trần Thụy Dương, ánh mắt trong suốt: “Đậu Đậu còn nhỏ quá, bây giờ còn chưa đến lúc dẫn nó ra ngoài chơi”.
Sự thất vọng quá lớn nuốt trọn trái tim Trần Thụy Dương, anh ta lẳng lặng nhìn cô không nói nên lời. Dưới ánh trăng, cô đẹp như một nàng tiên từ cung trăng rơi xuống trần gian, sạch sẽ, tinh khiết, nhưng lại không thuộc về anh. Anh cũng không hiểu rõ tâm tình của chính mình, là đau buồn, tức giận, hay là thứ cảm xúc nào khác? Anh chỉ nghe thấy những tiếng la hét điên cuồng trong lòng, rốt cuộc do sự do dự đã khiến anh đánh mất người phụ nữ mà mình vô cùng trân trọng? Là ai đã lấy mất trái tim cô ấy?
Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, Hoài Nguyệt mở máy nghe, chưa được một phút, sắc mặt đã trắng bệch, cô hét vào điện thoại: “Đậu Đậu bây giờ thế nào?”
“Hoài Nguyệt!” Trần Thụy Dương tiến lên đỡ lấy Thương Hoài Nguyệt đang lảo đảo sắp ngã. Anh phát hiện toàn thân cô run rẩy: “Đừng sợ, Đậu Đậu có chuyện gì?”
Trong mắt Hoài Nguyệt ầng ậc nước, giọng nói run run không rõ: “Trường mầm non... ngộ độc thức ăn, Đậu Đậu... hôn mê bất tỉnh...”..
Trần Thụy Dương kéo cô vào lòng, một tay cầm lấy điện thoại của cô rồi nói: “Tôi là đồng nghiệp của Hoài Nguyệt. Xin hỏi bây giờ Đậu Đậu ở đâu?”
Bên kia điện thoại là một giáo viên nữ, hiển nhiên giọng nói cũng rất bối rối: “Hơn nửa tiếng sau bữa cơm tối hôm nay, một vài bạn nhỏ ở trường chúng tôi lần lượt xuất hiện triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy. Sau đó có bạn bắt đầu sốt, có năm bạn đặc biệt nghiêm trọng, hôn mê, co giật, bây giờ đã đưa đến bệnh viện cấp cứu. Chúng tôi đã liên lạc với bố cháu Lỗ Hãn Thần nhưng điện thoại của anh ấy tắt máy...”
“Ở bệnh viện nào, khoa nào?” Trần Thụy Dương ngắt lời cô ta.
“Phòng cấp cứu bệnh viện Nhi của tỉnh, mời phụ huynh nhanh chóng đến bệnh viện”. Nữ giáo viên nói: “Nguyên nhân của việc này còn chưa điều tra rõ, xin đừng vội thông báo với truyền thông”.
Trần Thụy Dương tắt điện thoại rồi lấy điện thoại của mình ra gọi cho tài xế: “Anh Trương, lái xe đến cửa khách sạn, tôi phải lập tức trở về. Không cần thu xếp đồ đạc, vẫn giữ phòng”.
Hoài Nguyệt hơi bình tĩnh lại sau một hồi hoang mang, lùi ra khỏi vòng tay Trần Thụy Dương rồi gọi điện cho Lỗ Phong, vẫn thấy tổng đài báo tắt máy. Cô lại gọi điện cho Đặng Duyên Duyên, Đặng Duyên Duyên lập tức bắt máy.
“Duyên Duyên, Đậu Đậu gặp chuyện rồi, có thể là ngộ độc thức ăn, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh ở viện Nhi. Không tìm được Lỗ Phong, tớ còn đang ở thành phố Hồng Sơn, bạn đi xem tình hình nó giúp tớ với”. Hoài Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Duyên Duyên, bạn phải chăm sóc nó giúp tớ, nói với nó là mẹ nó sẽ về ngay, bảo nó phải chờ tớ”.
Đặng Duyên Duyên nói: “Tớ đi ngay, để tớ gọi điện cho chị cả, chị hai, cả ba cùng đến chỗ nó. Hoài Nguyệt, đừng khóc, Đậu Đậu sẽ không sao đâu”.
Hoài Nguyệt lại gọi điện cho giáo sư Tần, không có người ở nhà. Cô gọi di động, một hồi lâu giọng nói của giáo sư Tần mới vang lên: “Hoài Nguyệt?”
“Bà, sao bà không ở nhà?” Hoài Nguyệt lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh hỏi.
“Bà với ông nội Đậu Đậu đang tham gia buổi gặp