
chuẩn bị tư tưởng nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ. Xem ra thời gian thực sự đang từ từ chữa lành vết thương trong lòng anh. “Như thế đã đủ chưa?” Anh thôi không kể nữa, mỉm cười hỏi người phụ nữ đối diện.
“Ơ”, Hoài Nguyệt không biết anh hỏi gì, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Những gì anh vừa nói và những tư liệu em tra được đã đủ để em viết một bài báo chưa?” Thấy cô vẫn ngơ ngác, Cơ Quân Đào thở dài, nói nhỏ: “Còn muốn biết gì nữa không?”
“Đủ rồi, đủ rồi”, Hoài Nguyệt lập tức đỏ mặt, tại sao anh ấy biết mình muốn phỏng vấn? Ngay đến Cơ Quân Dã cô cũng chưa nói mà. “Cơ tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi. Xin lỗi đã làm khó anh”.
Cơ Quân Đào lắc đầu: “Em không ép buộc anh, là tự anh chủ động nói ra mà. Bảo phóng viên ảnh của bọn em mười một giờ trưa thứ Hai đến phòng triển lãm Tố, anh sẽ đợi, chỉ hy vọng người ta đừng chụp lâu quá”.
“Không lâu, không lâu đâu”. Hoài Nguyệt vội nói, trong lòng cảm kích. Ai bảo Cơ Quân Đào cao ngạo? Phải nói là anh ấy rất quan tâm, rất hiểu ý người khác, rất sẵn lòng giúp đỡ người khác mới đúng. Quả thực là cô rất may mắn. Cô do dự một chút rồi nói: “Cơ tiên sinh, tôi sẽ cố gắng viết bài này một cách chân thực nhất, anh yên tâm, có một số việc anh vừa nói tôi sẽ không tiết lộ trong bài báo này đâu”.
Cơ Quân Đào nhìn cô thật kĩ: “Anh sẵn lòng cho em biết, còn em viết thế nào thì tùy em. Anh tin em”.
Bị Cơ Quân Đào nhìn chằm chằm, Hoài Nguyệt cảm thấy cực kì căng thẳng, cô miễn cưỡng cười nói: “Vậy chắc là tôi phải xin lỗi lãnh đạo tòa soạn rồi. Đây có thể đã là một cơ hội rất tốt để lôi kéo người đọc”.
“Anh ta làm khó em à?” Trong đầu Cơ Quân Đào lại hiện lên hình ảnh Trần Thụy Dương cho Đậu Đậu ngồi trên vai.
“Không, không, Giám đốc Trần là một người rất tốt, rất ga lăng, tuyệt đối không làm khó cấp dưới. Hơn nữa, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ anh ấy giao rồi mà”. Hoài Nguyệt nói thoải mái.
Lông mày Cơ Quân Đào hơi nhíu lại, gần như không thể phát hiện được.
Sáng nay Đậu Đậu dậy sớm, vừa rồi nghe chuyện thấy vô vị quá nên ngủ quên trong lòng mẹ. Hoài Nguyệt muốn bế con về phòng, cô thử đứng lên, nhưng cậu bé quả thực hơi nặng.
Cơ Quân Đào đứng dậy bế Đậu Đậu từ trong lòng cô lên: “Để anh”. Nói rồi liền đi thẳng vào phòng.
Hoài Nguyệt chỉnh lại tư thế nằm của Đậu Đậu rồi nhìn đồng hồ trên tường, hỏi Cơ Quân Đào: “Tiểu Dã đến chưa? Trưa nay qua nhà tôi ăn cơm, hôm nay tôi đã mua rất nhiều thức ăn”. Thấy Cơ Quân Đào không trả lời, cô lại giải thích: “Thật sự là đã mua rất nhiều, vốn tôi muốn hối lộ Tiểu Dã một chút, nhờ cô ấy nói giúp với anh chuyện phỏng vấn. Không hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao, mấy hôm nay tôi đang lo lắng gần chết đây”.
Cơ Quân Đào thoáng nhìn cô như cười như không: “Vì sao không tự mình nói?”
Hoài Nguyệt đỏ mặt, thành thật nói: “Tôi sợ anh từ chối thẳng thừng, mọi người đều nói anh không bao giờ đồng ý phỏng vấn cả. Nếu có bị Tiểu Dã từ chối thì dù sao cũng cảm thấy đỡ hơn”.
Cơ Quân Đào nói: “Sáng nay Tiểu Dã nói chuyện này với anh, vốn anh không biết tạp chí lại giao nhiệm vụ này cho em. Lần sau còn có chuyện gì thì nhớ nói với anh, đừng tự mình nghĩ cách giải quyết như thế nữa!”
Trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp, Hoài Nguyệt nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Cơ tiên sinh. Anh thích ăn gì, để lát nữa tôi còn nấu mấy món thật ngon, xem như cảm ơn anh”.
Cơ Quân Đào nhìn cô, hình như trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được. Một lúc lâu sau anh mới nói: “Làm món gì Đậu Đậu thích ấy. Lần sau Đậu Đậu về nhà bà nội thì hãy làm món anh thích”.
Hoài Nguyệt gật đầu. Đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không thuận lắm, nhưng cô lại không thể xác định được đó là điều gì.
Trưa thứ Hai, lúc này trong nhà ăn đã không còn bao nhiêu người. Hoài Nguyệt gọi đồ ăn rồi ngồi đợi Tư Tư. Tư Tư đến phòng triển lãm Tố chụp ảnh, bây giờ đang trên đường về tòa soạn. Trần Thụy Dương cũng mới xuống ăn cơm, thấy cô ngồi một mình một bàn liền đi tới, ngồi xuống phía đối diện.
“Tại sao lại ăn toàn rau thế, nhìn em ăn thế này anh thấy rất áy náy, hay là tại tiền thưởng cho nhân viên ít quá?”
Hoài Nguyệt nhìn thức ăn trước mặt mình, đúng là toàn rau dưa thật, lại nhìn thức ăn trước mặt Trần Thụy Dương, cô mỉm cười nói: “Thu nhập của giám đốc cao gấp mấy lần em, anh ăn thịt, em đương nhiên phải ăn rau mà”.
Tòa soạn tạp chí cũng giống phần lớn các cơ quan hành chính sự nghiệp khác, thu nhập của mỗi người đều được tính theo hệ số. Thương Hoài Nguyệt được điều từ chủ biên chuyên mục xuống cấp phó nên hệ số đã giảm. Chuyện thưởng tết chưa nói tới, riêng tiền lương mỗi tháng đã giảm gần một ngàn tệ. Tư Tư cảm thấy rất bất bình cho cô, công việc vất vả hơn, tiền ít hơn, đây không phải ép người quá đáng thì là cái gì? Nhưng Hoài Nguyệt lại nói: “Được rồi, em nghĩ mấy năm nay mình làm mảng Dân tộc rất nhàn nhã mà tiền lương lại ngang với thầy Trương nên vẫn cảm thấy áy náy, từ giờ trở đi có thể yên tâm rồi”.
Cô cũng hay mắc căn bệnh thanh cao điển hình của giới trí thức, không làm được loại chuyện xôi thịt như tranh cãi với lãnh đạo vì mấy trăm tệ tiền lương.
Trần