
t mình cô? Cô cùng lắm chỉ là một biên tập viên đã phỏng vấn được anh nhờ mối quan hệ hàng xóm láng giềng thôi.
Cơ Quân Đào đứng bên cạnh bố, trong lòng cực kì khó chịu. Hiển nhiên bao nhiêu quan to quý nhân đến đây đều là vì ba chữ Cơ Trọng Minh, còn anh chỉ là một vai phụ bị bố nhất quyết giữ bên cạnh mà thôi. Trong số những người này, có người đã nhận được tác phẩm của bố, có người đang mơ ước tác phẩm của bố, có người gần như không hiểu gì về tác phẩm của bố nhưng vẫn phải vội vàng đến đây vì sở thích của thủ trưởng.
Anh cảm thấy thực ra bố mình rất đáng thương. Một người làm nghệ thuật lại không thể không để ý đến quan chức, thậm chí còn phải dựa vào quan chức. Một người đã thoát ra khỏi bụi trần giờ đây lại phải làm như vậy, đơn giản là vì phải trải đường đi cho con trai sau này.
Nhưng anh không cần những thứ này, vốn không cần danh cũng chẳng cần lợi, những vật ngoài thân này không thể làm anh cảm thấy hứng thú một chút nào. Anh là con trai Cơ Trọng Minh thì sao, anh là Cơ Quân Đào thì sao? Bệnh trầm cảm vẫn bám riết lấy anh, những thứ này đều không thể làm cho anh cảm thấy cuộc sống có bao nhiêu vui vẻ.
Tiểu Dã nói có một ngày anh nhất định sẽ vượt qua bố. Lần này về xem tranh anh vẽ, bố anh cũng cảm thấy vui mừng, ông ta nói các tác phẩm của ông khi ba mươi lăm tuổi hoàn toàn kém xa các tác phẩm của con trai hiện nay.
Anh biết bố mình nói thật, anh đã xem các tác phẩm của ông lúc trước. Nếu xét cùng độ tuổi thì anh đã vượt xa bố từ lâu.
Nhưng thành tựu của một hoạ sĩ không phải có thể so sánh kiểu mười tuổi so với mười tuổi, ba mươi tuổi so với ba mươi tuổi như vậy. Có người đến năm mươi tuổi mới sáng tạo ra phong cách của riêng mình, nhờ vậy mà trở thành một bậc thầy. Có người kỹ thuật rất tốt nhưng phong cách lại không thể định hình, vì vậy suốt đời chỉ có thể là một thợ vẽ.
Chính anh cũng không biết cuối cùng tranh của mình sẽ đạt đến cảnh giới nào. Như Van Gogh, nếu năm ba mươi bảy tuổi ông không nổ súng tự sát thì ai dám đảm bảo ông không thể vẽ nên các tác phẩm xuất sắc hơn nữa? Chưa đến giây phút cuối cùng của sinh mạng thì cũng chưa thể đong đếm được thành tựu của một hoạ sĩ.
Tiểu Dã không hiểu hội họa nên cô có thể nói ba hoa về tranh của anh. Bố anh là một bậc thầy nên ông không thể kết luận tùy tiện được. Đời này, đối với phụ nữ, có thể bố anh sẽ lời ngon tiếng ngọt, nhưng đối với nghệ thuật, bao giờ ông cũng nghiêm khắc, kể cả lúc ông muốn lấy lòng con trai. Bởi thế, ông mới có thể trở thành một họa sĩ bậc thầy.
Cơ Quân Đào không biết chính xác thái độ của mình đối với bố như thế nào. Vì mẹ, anh không thể tha thứ cho ông, nhưng tài hoa của bố vẫn làm anh ngưỡng mộ. Chính sự mâu thuẫn vừa căm hận vừa kính trọng này đã làm anh không muốn đối mặt với bố.
Mấy năm nay vân du, tinh thần của bố anh càng ngày càng tốt lên, hình như đã thật sự gác lại được việc hồng trần để thành tâm lễ Phật, chuyên tâm vẽ tranh. Chẳng lẽ Phật giáo thật sự có sức mạnh làm mọi người không còn vương vấn chuyện xưa như vậy? Còn anh thì sao? Anh có thể bắt đầu một cuộc sống thực sự hay không?
Ánh mắt Cơ Quân Đào dừng lại ở một góc hội trường. Hoài Nguyệt đang đứng bên cạnh Trần Thụy Dương, chăm chú nhìn lên sân khấu, nói chính xác thì đang chăm chú nhìn về phía mình.
Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Hôm nay rõ ràng Hoài Nguyệt rất chú ý ăn mặc, cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng sữa, trên thân váy có hoa văn lá liễu màu đen nhạt, tươi mát, nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của danh gia. Chiếc thắt lưng nhỏ nhắn khiến thân hình cô càng thêm mảnh dẻ, mái tóc vén ra sau vai, để lại một lọn tóc buông xuống bên má làm cô dễ thương hơn nhiều so với khi buộc tóc đuôi ngựa ở nhà. Hình như hôm nay cô còn trang điểm nữa. Nếu không có lẽ cô đã không trở nên rực rỡ giữa đám đông như vậy.
Đây là một Thương Hoài Nguyệt hoàn toàn khác với hình ảnh Thương Hoài Nguyệt trong ấn tượng của anh. Người mẹ dịu dàng trong trí nhớ của anh giờ đây lại trở thành một người phụ nữ đủ khiến trái tim mỗi người đàn ông đều phải loạn nhịp. Cơ Quân Đào lập tức căng thẳng, mấy ngày nay ngủ không ngon, hôm nay anh ăn mặc cũng cực kì tầm thường, đứng bên cạnh ông bố với quần áo được cắt may cẩn thận, không biết trông mình có quá lôi thôi, lếch thếch hay không? Anh vội vã chuyển ánh mắt qua chỗ khác, trong lòng chợt cảm thấy hơi hối hận.
Một lát sau anh vẫn không kìm được, đành quay lại nhìn cô.
Đã hơn mười ngày không gặp, chẳng rõ cuối tuần này cô có về không? Nếu như cô vẫn không về thì đối với anh, tuần này lại là một tuần nữa phải chờ đợi. Anh đã bị cảm giác phải chờ đợi không biết đến khi nào này giày vò đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Bây giờ cô đang đứng ngay trước mắt anh, làm sao anh có thể dời mắt đi được?
Anh lẳng lặng nhìn cô. Hình như hôm nay tâm trạng của cô rất tốt. Trần Thụy Dương cúi xuống nói gì đó với cô, cô mỉm cười, nét mặt toả sáng rạng rỡ.
Cơ Quân Đào hơi cau mày. Hai người này có vẻ rất hiểu nhau, lần trước đi xem đua thuyền rồng cũng vậy, cái gã Trần Thụy Dương này hình như luôn ở bên cạnh cô ấy.
C