
tuyến xe buýt chạy thẳng đến đây, tiện lắm”.
Cơ Trọng Minh cảm thấy kỳ lạ. Người có thể ở khu nhà liền kề này ai mà không có xe riêng, chẳng lẽ sau khi ly hôn Thương Hoài Nguyệt lại không có tiền gì khác ngoài nhận được căn nhà này? Nghĩ đến đây ông lại bấc giác liếc nhìn con trai với ánh mắt trách móc. Theo quan điểm của ông thì khi một người thích một người phụ nữ, việc đầu tiên cần làm là phải bảo đảm đời sống vật chất cho người ta ở một mức nhất định. Sao có thể để người ta đi xe buýt tới gặp mình chứ?
“Vừa mang em bé vừa xách đồ thì bất tiện lắm, lẽ ra nên để Quân Đào đến đón cháu mới phải”.
Hiểu được ý trách cứ trong mắt bố, Cơ Quân Đào không khỏi cười khổ trong lòng. Cho dù không nỡ để cô ấy đi xe buýt đến mấy cũng không làm gì được, anh lấy danh nghĩa gì để đi đón cô ấy chứ?
“Cháu không dám đâu”. Hoài Nguyệt cười nói. Làm gì có chuyện ấy chứ, để Cơ Quân Đào lái xe tới đón? Dù là khách sáo thì ông cụ cũng nói hơi quá rồi.
Cơ Trọng Minh đưa tay cầm đỡ một chiếc túi trong tay Thương Hoài Nguyệt, nhìn thì to nhưng thực ra rất nhẹ.
Hoài Nguyệt do dự một chút rồi cũng giải thích cho ông nghe: “Là nấm bác ạ. Ở đây tương đối hẻo lánh, cháu sợ không mua được nấm ngon ở siêu thị gần đây”.
Cơ Trọng Minh gật đầu: “Hoài Nguyệt chu đáo quá!”
Hoài Nguyệt nói: “Tay nghề nấu ăn của cháu không cao, sợ lát nữa Cơ lão tiên sinh lại chê cười. Nghe Duyên Duyên nói đài truyền hình của cô ấy đã đặt đồ chay từ Đại Ẩn định mời bác dùng nhưng bác cũng từ chối. Vậy thì đồ cháu nấu chắc bác khó có thể nuốt trôi được”.
Cơ Trọng Minh nói: “Bình thường bác không ăn chay, lúc nào không từ chối được thì mới ăn. Đã về nhà thì đương nhiên càng không muốn ăn đồ chay của Đại Ẩn tự nữa. Lát nữa cháu nấu cho bác một bát thịt kho tàu, lâu lắm rồi bác không ăn”.
Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn ông. Không phải ông ta đã quy y cửa Phật sao? Chẳng lẽ chỉ là tin đồn?
Nhận thấy sự nghi hoặc của cô, Cơ Trọng Minh cười nói: “Bác quy y cửa Phật nhưng không nhất thiết phải ăn chay. Có những thanh quy giới luật của cửa Phật không phù hợp với đạo dưỡng sinh. Năm nay bác bảy mươi lăm tuổi rồi, ăn chay có lợi cho sức khỏe, nhưng ăn chay hoàn toàn cũng sẽ làm cơ thể thiếu chất, cho nên lúc về nhà bác đều ăn mặn. Còn lúc ra ngoài thì đương nhiên phải ra dáng một chút, nếu không lấy lý do gì để từ chối bao nhiêu lời mời dự tiệc như vậy chứ? Biết chuyện này, cháu sẽ không cho rằng bác là sư hổ mang chứ?”
Hoài Nguyệt nghĩ thầm, đương nhiên ông không phải sư hổ mang vì vốn dĩ cũng có phải là sư đâu, chẳng qua là muốn thoát khỏi tục sự hồng trần nên lấy thanh quy giới luật ra làm tấm chắn mà thôi. Thảo nào nhìn ông không giống người bảy mươi lăm tuổi, phong thái hào hiệp, ngang tàng, thật không phải người thường, không biết lúc còn trẻ sống phóng túng tới mức nào? Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cô vẫn cười nói: “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật tổ giữ trong lòng, chỉ cần trong lòng có Phật thì ăn gì cũng giống nhau, cuối cùng cũng không ngoài ba chất đạm, đường và mỡ”.
Cơ Trọng Minh không ngờ cô lại nói như vậy, nghe xong ông liền cười to: “Hoài Nguyệt, nếu bác mà ngang tuổi Quân Đào thì nhất định sẽ phải tranh giành với nó một má hồng tri kỷ như cháu!”
Cơ Quân Đào nghe vậy biến sắc, trong lòng thầm trách bố nói chuyện quá đường đột, anh hơi nghiêng mặt nhìn Hoài Nguyệt.
“Cơ tiên sinh đề cao cháu quá rồi, Hoài Nguyệt làm sao dám nhận”. Vừa nói Hoài Nguyệt vừa nghĩ, tôi không phải má hồng tri kỷ của con trai ông, còn làm má hồng tri kỷ của ông thì tôi càng không dám với cao. Ngay cả làm vợ người ta tôi còn thất bại như vậy, nói gì đến má hồng tri kỷ? Không phải là tự mình làm khổ mình sao?
Vốn còn đang bồn chồn, lo lắng lời bố nói sẽ đắc tội cô, nhưng khi thấy cô ấy tỏ ra không để ý, Cơ Quân Đào lại cảm thấy hẫng hụt, vẻ mặt trở nên hết sức rầu rĩ. Thấy thế, Đậu Đậu ghé sát vào tai Cơ Quân Đào nói nhỏ: “Chú Cơ, ông Cơ có thật là bố chú không? Vì sao ông luôn cười mà chú thì không bao giờ cười?”
Cơ Quân Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế vì sao cháu thích Leshy như vậy mà mẹ cháu lại sợ?”
“Vì mẹ cháu là con gái mà. Bố cháu nói con gái bao giờ cũng nhát gan, mẹ cháu là con gái nhát gan nhất”.
Cơ Quân Đào nhỏ giọng hỏi: “Mẹ cháu nhát gan như vậy thì phải làm thế nào? Ai sẽ bảo vệ mẹ cháu?”
“Đương nhiên là cháu”, Đậu Đậu nói, chính khí lẫm liệt: “Bao giờ lớn, cháu sẽ cưới mẹ, cho mẹ mắc áo cưới rất đẹp, ngày nào cháu cũng bảo vệ mẹ”.
Cơ Quân Đào dở khóc dở cười: “Đến lúc cháu lớn thì mẹ cháu đã già rồi, mẹ cháu sao có thể đợi lâu như vậy được?”
“Đợi được, đợi được. Mẹ đã nói sẽ chờ cháu mà”. Đậu Đậu vội nói rồi hỏi mẹ thật to: “Mẹ, mẹ có chờ con lớn lên rồi cưới mẹ không?”
Hoài Nguyệt quay đầu lại, trìu mến nhìn con trai, cười nói: “Có, có, có, mẹ sẽ đợi Đậu Đậu lớn lên rồi cưới Đậu Đậu”.
Cơ Trọng Minh nhìn con trai như cười như không. Trong lòng biết bố hiểu lầm mình, nhưng Cơ Quân Đào lại không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ khó xử.
Lúc đầu Hoài Nguyệt muốn mời Cơ Trọng Minh ăn cơm ở nhà, nhưng sau đó lại nghĩ mình là ai mà mời được n