XtGem Forum catalog
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326940

Bình chọn: 7.5.00/10/694 lượt.

đỡ, cô nhất định phải nói đấy, không được khách sáo”.

“Cũng không có việc lớn gì, đã giải quyết xong rồi”. Hoài Nguyệt cười khổ, đây là chuyện mà chẳng ai có thể giúp được.

“Hoài Nguyệt, cô bỏ đi như vậy làm anh trai tôi lo quá. Buổi sáng tỉnh dậy đi xuống dưới nhà không nhìn thấy cô đâu, anh ấy sốt ruột đến mức ăn không ngon ngủ…”

“Tiểu Dã!” Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời: “Giúp tôi xin lỗi Cơ tiên sinh, thật sự là việc quá gấp”. Cô đã nghe ra Cơ Quân Dã không hề biết thực tình, trong lòng cuối cùng nhẹ nhõm, nếu không sau này mình không còn mặt mũi nào nhìn Tiểu Dã nữa.

“Hoài Nguyệt, đừng nói khách khí như vậy. Cô biết đấy, anh trai tôi rất quan tâm đến cô. Anh ấy là một người cố chấp, đã tốt với ai thì sẽ tốt tới cùng chứ không hời hợt như những người khác”. Cơ Quân Dã trịnh trọng nói: “Hai ngày nay anh ấy rất lo lắng, rất sợ đã làm gì có lỗi với cô”.

“Không có, không có, anh ấy nghĩ đi đâu thế?” Hoài Nguyệt vội vàng nói, mặt bắt đầu nóng lên. Nếu nói có lỗi thì chỉ sợ mình mới là người có lỗi với người đàn ông đẹp như thiên thần.

“Tiểu Dã, anh trai chị thường xuyên ở nhà một mình sẽ không tốt, bình thường nên tham gia các hoạt động nhiều hơn, có thể sẽ có lợi cho sức khỏe của anh ấy. Cứ cố chấp vì một người hay một thứ duy nhất thì sẽ không có lợi cho việc bình phục”. Hoài Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chị xem, tôi lại múa rìu qua mắt thợ rồi, những điều này nhất định là bác sĩ Thích đã nói với chị từ lâu rồi”.

“Thực ra bệnh của anh trai tôi…” Cơ Quân Dã do dự. Cô nghe trong lời nói của Hoài Nguyệt hình như không hề có ý gì đặc biệt với anh trai mình, vậy mình nên nói như thế nào mới có lợi cho anh ấy đây? Nếu như nói anh trai không còn là một người bệnh, thứ nhất chưa chắc Hoài Nguyệt đã chịu tin mình, thứ hai nếu nói ra, chẳng phải một chút quan tâm còn lại bây giờ cũng sẽ biến mất hay sao? Mình thật sự phải cân nhắc cẩn thận mới được. “Được rồi, hôm nay muộn rồi, để bữa sau nói tiếp. Cô nhớ phải mở điện thoại đấy, nếu còn tắt máy thì tôi chỉ có thể gọi đến điện thoại của Giám đốc Trần để tìm cô thôi”.

Hoài Nguyệt ờ một tiếng rồi tắt điện thoại, nhưng trong lòng lại bị câu nói của Cơ Quân Dã làm cho thấp thỏm. Bệnh của Cơ Quân Đào? Ý gì? Không phải là Cơ Quân Đào lại có chuyện gì chứ? Vừa rồi Cơ Quân Dã nói anh trai cô ấy lo lắng đến mức cơm cũng không ăn nổi, ngủ cũng ngủ không ngon. Chẳng lẽ mình đã làm bệnh của anh ấy tái phát rồi? Cô cảm thấy rất hoang mang, biết phải làm sao bây giờ? Không ngờ hành động hoang dã của mình lại gây ra đại họa như thế.

Cô ngơ ngác đứng ngoài cửa bar nhìn điện thoại, không biết phải làm như thế nào, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương ở trong quán đợi mãi không thấy cô về nên không kìm được, đi ra tìm cô, lại phát hiện cô đang đứng ngẩn người ngoài cửa quán.

Hoài Nguyệt bừng tỉnh, đưa điện thoại cho anh, gắng gượng nói: “Tốn không ít tiền cước chuyển vùng của anh, đừng xót nhé”.

Cảm thấy đầu ngón tay cô lạnh buốt, Trần Thụy Dương lập tức cầm lấy tay cô không chút suy nghĩ: “Em làm sao vậy? Không thoải mái à?”

“A, tại điều hòa trong này lạnh quá”, Hoài Nguyệt rút tay lại: “Giám đốc Trần, em muốn xin phép về trước”.

“Mấy khi đến quán bar ở Lệ Giang, mới được một lát đã muốn về rồi à?” Trần Thụy Dương rút tay về điềm nhiên nói như không, hỏi: “Cơ Quân Dã tìm em có việc gấp à?”

“Cũng không có chuyện gì! Có điều Chủ nhật cô ấy về nhà không thấy em nên hỏi một chút xem em đi đâu”. Cố gắng nói câu này ra nhưng chính Hoài Nguyệt cũng khó có thể làm người nghe tin được.

“Thì ra quan hệ láng giềng của bọn em thân thiết như vậy”, Trần Thụy Dương cười nói, trong lòng đương nhiên là không tin: “ Mệt rồi à? Anh cũng vào chào mọi người rồi về thôi. Ngày mai phải lên núi tuyết Ngọc Long, cũng nên đi nghỉ sớm cho khỏe”.

“Giám đốc Trần, ngày mai em không đi leo núi nữa đâu. Trước đây em đã đi một lần rồi, mai em chỉ muốn đi dạo thôi”. Mọi người đều nói có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết Ngọc Long sẽ luôn gặp may mắn. Năm ấy cô và Lỗ Phong trèo lên, đã nhìn thấy đỉnh tuyết, đáng tiếc là hình như không nhận được chút may mắn nào cả.

Trần Thụy Dương dừng lại một lát, xem ra hôm nay quả thật cô đã gặp chuyện không vui: “Được, vậy ngày mai em cứ ngủ thoải mái, sau đó đi dạo phố cho vui. Chú ý an toàn, ở đây đông người, xô bồ lắm”. Anh cũng đã lên núi tuyết Ngọc Long rồi nhưng lại không thể ở nhà với cô, dù sao cũng có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Hoài Nguyệt phờ phạc trở lại khách sạn, điện thoại vẫn mở nhưng không hề có cuộc gọi đến. Cô liên tục nhớ lại những lời nói của Cơ Quân Dã, ngày càng hoài nghi Cơ Quân Đào đã có chuyện gì. Cả đêm lo lắng buồn bã, đến gần sáng cô mới mơ màng thiếp đi.

Khi Hoài Nguyệt tỉnh lại thì đã gần trưa, hướng dẫn viên gọi cơm trưa cho cô, có gà hầm, tôm và rau dưa, hình như là mức ăn cao hơn tiêu chuẩn.

Cô vừa ăn gà hầm vừa nhớ lại lần đến đây với Lỗ Phong năm đó. Hai người thuê một hướng dẫn viên bản địa, hướng dẫn viên đó rất đen, rất to nhưng kể chuyện lại rất hay, hai người nghe mà như mê say. Bọn