XtGem Forum catalog
Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326881

Bình chọn: 7.00/10/688 lượt.

guyệt vào điện thoại của mình.

Cơ Quân Dã nói: “Em cũng không biết căn hộ của cô ấy ở chỗ nào. Có điều anh yên tâm, em có rất nhiều cách”.

Cơ Quân Đào vẫn không yên tâm: “Em đừng làm ẩu để cô ấy khó xử”.

Cơ Quân Dã thở dài nói: “Anh, quả thật là anh có bệnh, có điều không phải bệnh trầm cảm mà là bệnh tương tư. Chưa thấy người bệnh trầm cảm nào lại tương tư thành bệnh như vậy”.

Cơ Quân Đào nghiêm mặt nói: “Càng nói càng liên thiên, chẳng qua là anh sợ có chuyện gì xảy đến với cô ấy.”

Cơ Quân Dã ranh mãnh hỏi: “Có việc gì? Sẽ có chuyện gì chứ? Chẳng lẽ anh với cô ấy cãi nhau thật à? Bao giờ? Chẳng lẽ cãi nhau lúc nằm mơ à?” Tiếp theo lại cười nói: “Đừng lo lắng như vậy, có lẽ là cô ấy tỉnh lại, phát hiện đang ngủ ở nhà chúng ta nên mới xấu hổ chạy mất. Hoài Nguyệt hay xấu hổ lắm mà”.

Cơ Quân Đào nghĩ cũng có khả năng là Hoài Nguyệt xấu hổ. Ngay chính mình, sáng hôm sau tỉnh lại, không phải cũng xấu hổ, không dám quay sang nhìn cô ấy sao? Vốn là hai người phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động[1'>, đột nhiên lại có một đêm hoang đường như vậy, quả thật cần có thời gian để làm quen và đón nhận. Vừa nghĩ như vậy, anh lại thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lại nghĩ đến việc cô ấy mệt như vậy mà sáng sớm đã đi rồi, chắc chắn là thiếu ngủ, không rõ có biết về nhà ngủ một giấc cho khỏe hay không. Trong lòng suy nghĩ miên man, ngoài mặt lúc vui, lúc buồn, lúc lo lắng khiến Cơ Quân Dã nhìn mà thấp thỏm không yên.

[1'> Trích Luận ngữ. Ý rằng: người biết tự chế phục mình thì không nhìn, không nghe, không nói, không làm những gì trái lễ. Câu này ám chỉ Thương Hoài Nguyệt và Cơ Quân Đào vốn là người lễ nghĩa.

Cơ Quân Dã là một người đã nói là làm. Đầu tiên cô tìm Tư Tư, Tư Tư nói Hoài Nguyệt đã đến Vân Nam, buổi sáng hôm nay lên máy bay. Cơ Quân Dã nghĩ vì lên máy bay cho nên Hoài Nguyệt mới tắt điện thoại nên cũng yên tâm hơn một chút. Lần này cô đã thông minh hơn, không nói với anh trai, chỉ sợ nói ra, không chừng ông anh mình lại lo máy bay gặp tai nạn.

Buổi chiều, điện thoại di động của Hoài Nguyệt vẫn tắt máy, Cơ Quân Dã bắt đầu cảm thấy chuyện này có vẻ không ổn. Anh trai luôn luôn lạnh nhạt lại vội vã hỏi số điện thoại và nơi ở của Hoài Nguyệt, Hoài Nguyệt lại không chịu mở máy. Đã mấy lần cô định hỏi anh trai cho rõ ràng nhưng lời ra đến miệng lại nuốt trở vào. Nhìn anh trai ăn mì với vẻ thất thần, một hồi lâu cũng chỉ ăn được mấy miếng mướp. Không được! Cơ Quân Dã nghĩ bụng, cứ thế này thì Hoài Nguyệt chưa về, anh trai mình đã chết đói rồi.

* * *

Thực ra Hoài Nguyệt đã tới Vân Nam rất nhiều lần: thời học đại học đã cùng bố mẹ tới Vân Nam chơi, sau khi kết hôn đã cùng Lỗ Phong đến đây du lịch, còn có một lần tham gia hội nghị toàn quốc ở đây nữa.

Cô thích tòa thành cổ Lệ Giang này, dòng suối trong vắt chảy qua trước cửa từng nhà, tiếng niệm kinh như phủ lên thành phố một tấm mạng che thần bí. Nhìn từ xa, đỉnh núi tuyết Ngọc Long rạng rỡ, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô thích thả bước trên con đường trải đá ở Lệ Giang, các hàng quán nhỏ san sát hai bên đường, những chiếc đĩa gốm in hoa văn khiến người xem mơ mộng mông lung.

Ngồi trong quán bar, xung quanh có rất nhiều du khách nước ngoài da trắng, mắt xanh, cổ kính và hiện đại, kín đáo và cởi mở, phương Đông và phương Tây, hết thảy đều hài hòa như vốn dĩ phải thế. Ngàn năm trước, nơi đây xây tường tự thủ, ngăn chặn hết thảy sự thẩm thấu vật chất và tinh thần từ bên ngoài. Còn giờ đây, Lệ Giang trở thành một điểm du lịch nổi tiếng khắp trong ngoài nước, gần như đã trở thành một thành phố quốc tế. Trải qua sự thay đổi của thời gian và không gian, người ta sẽ phát hiện có những sự bảo thủ thực ra là vô nghĩa, thậm chí buồn cười. Có điều trong hoàn cảnh lịch sử đó thì sự bảo thủ này lại bi hùng đến mức làm người ta phải thở dài.

Trong tiếng người ồn ào, Hoài Nguyệt vẫn suy nghĩ miên man. Cô thích ở đây, tiếng người huyên náo làm cô không nghĩ tới cái đêm hoang đường với Cơ Quân Đào hôm ấy. Trước khi lên máy bay cô đã gọi điện cho giáo sư Tần, giáo sư Tần nói với cô Đậu Đậu rất khỏe, thích ứng với cuộc sống nông thôn rất nhanh. Cậu bé đã có thêm không ít bạn cùng tuổi, không chỉ có những em bé thành phố như cậu mà còn cả con cái của các gia đình địa phương, thực sự vui vẻ không muốn về. Cuối cùng cô cũng vơi bớt được một nỗi lo lắng trong lòng. Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người đều vội vàng mở máy gọi điện về nhà thông báo bình an, cô không có ai để thông báo nên dứt khoát không bật máy lên nữa.

Từ buổi sáng hôm chạy trối chết khỏi nhà Cơ Quân Đào đến bây giờ, tổng cộng cô chỉ nhận có ba cuộc điện thoại. Một là sáng thứ Bảy, Trần Thụy Dương gọi tới hỏi cô buổi tối hôm trước uống rượu có vấn đề gì không. Khi đó cô đang bối rối, chỉ nói hai tiếng “không sao” rồi gác máy. Hai là buổi chiều, Đặng Duyên Duyên gọi hẹn cô đi dạo phố, mặc dù rất mệt nhưng cô cũng không dám từ chối. Lúc gặp mặt, Đặng Duyên Duyên thấy sắc mặt cô rất kém, còn hỏi cô có bị ốm không. Cuối cùng là buổi tối, một nhân viên tòa soạn gọi tới để nhắc cô giờ xuất phá